Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 836: Bị làm hư hài tử mềm yếu nương thân ( 66 ) (length: 3733)

Ân Âm nhớ lại, hắn là trượng phu của Trương thị, Vệ Sơn.
Ngụy Nghiêu uống đến say khướt, tựa vào vai Vệ Sơn, tóc hơi có chút rối bù, miệng dường như còn đang lẩm bẩm nói gì đó, đầu lông mày nhíu lại, thần sắc có chút bi phẫn, con mắt nửa khép, vừa nhìn liền biết đã say quá chén.
"Đây là uống bao nhiêu rượu vậy." Ân Âm cảm khái, đưa tay muốn đỡ Ngụy Nghiêu từ Vệ Sơn, không ngờ, nàng vừa chạm vào vai Ngụy Nghiêu, chợt, hắn liền ngẩng đầu lên.
"Đừng đụng ta, Âm nương mới có thể chạm vào ta, nữ nhân khác, đi ra, đi ra." Mặt hắn ửng hồng, miệng la lớn.
"Ta chính là Âm nương." Ân Âm không nhanh không chậm nói.
Hắn mở mắt ra nhìn nàng, trong đôi mắt đẹp, ánh mắt mê ly, dường như đang cố gắng phân biệt người trước mặt muốn đỡ hắn là ai.
"Ngươi, ngươi thật là Âm nương sao? Nương tử của ta sao?" Ngụy Nghiêu rõ ràng đã say đến mơ mơ màng màng.
Vệ Sơn bên cạnh mím môi, có chút dở khóc dở cười: "Vậy, cử nhân nương tử, ngươi đừng để ý. Phía trước ta muốn mang Ngụy cử nhân về, hắn cũng nhìn ta rất lâu, miệng luôn nói hắn không thể đụng vào nữ nhân khác, không thể bị nữ nhân khác mang đi, nếu không Âm nương sẽ sinh khí, sẽ không muốn hắn. Cuối cùng là thấy rõ ta là nam, lại biết ta muốn dẫn hắn tới tìm ngươi, hắn mới chịu về cùng ta. Cử nhân nương tử, ngươi là không biết, dọc đường này Ngụy cử nhân vẫn luôn tìm ngươi."
Ân Âm nghe xong, lại nhìn nam nhân trước mắt cơ hồ muốn tiến đến trước mặt nàng để phân biệt thân phận nàng, cũng có chút dở khóc dở cười.
"Thế nào, thấy rõ chưa?" Ân Âm cũng không vội, nhạo báng hỏi.
Chỉ thấy Ngụy Nghiêu vẫn mơ mơ màng màng, chợt, hắn cúi đầu khẽ ngửi, lập tức con mắt hơi sáng lên: "Ngươi là Âm nương, là Âm nương của ta, Âm nương của ta trên người thơm thơm, Âm nương..."
Nói xong, Ngụy Nghiêu liền dang hai tay nhào về phía Ân Âm.
Ân Âm vội vàng đỡ lấy hắn.
Ngụy Nghiêu ôm Ân Âm, cả người phảng phất như vật trang sức cỡ lớn bám trên người nàng, miệng vẫn luôn lẩm bẩm, thanh âm ủy ủy khuất khuất.
"Âm nương, sao ngươi giờ mới đến, có phải ngươi không quan tâm ta không, ta đối với ngươi si tâm một mảnh, sao ngươi có thể phụ ta, Âm nương, ngươi hư, ngươi hư a..." Nam nhân tuấn mỹ tựa vào đầu vai Ân Âm, lên án nàng, trong thanh âm đều là ủy khuất, phảng phất Ân Âm là một kẻ lừa gạt thực tình của hắn, lại là cặn bã nữ vậy.
Ân Âm nghe trán giật thình thịch.
Vệ Sơn bên cạnh từ trước đến giờ chỉ thấy Ngụy cử nhân phong quang tễ nguyệt, cao lãnh, đĩnh đạc, không ngờ rằng Ngụy cử nhân uống say trước mặt nương tử nhà hắn, lại như tiểu tức phụ ủy ủy khuất khuất.
Không thể không nói, thật khiến hắn mở rộng tầm mắt, đồng thời lại cảm thấy càng dở khóc dở cười.
Ân Âm cảm thấy, nếu nàng có máy ảnh, thật muốn ghi lại cảnh này, đợi Ngụy Nghiêu tỉnh táo lại sẽ cho hắn xem, biểu tình của hắn khẳng định sẽ rất đặc sắc, dù sao Ngụy Nghiêu cho tới nay đều là hình tượng cao lãnh, đại nam tử chủ nghĩa, gánh nặng thần tượng cũng rất lớn.
"Vệ đại ca, cám ơn ngươi đưa gia tướng công ta về, hôm khác nhất định tới cửa bái tạ."
Tạ ơn Vệ Sơn xong, Ân Âm mang Ngụy Nghiêu còn đang tố khổ vào cửa, vừa bước vào, liền thấy Dương Kiều Kiều đâm đầu đi tới, tầm mắt thẳng tắp đặt trên người Ngụy Nghiêu.
Trong mắt Ân Âm chợt lóe lên một tia chán ghét.
"Biểu tẩu, biểu ca đây là làm sao?" Dương Kiều Kiều đi tới, đưa tay liền muốn chạm vào Ngụy Nghiêu.
Ân Âm mang Ngụy Nghiêu nghiêng người tránh thoát, lạnh giọng nói: "Hắn không sao."
( bản chương xong )
Bạn cần đăng nhập để bình luận