Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 893: Sẽ khóc hài tử có đường ăn ( 47 ) (length: 3886)

"Cái gì, Thẩm gia gia muốn giới thiệu Tiêu Tiêu cho ca ca ta, bọn họ sao có thể xứng đôi."
Diệp Trình Từ tiễn Thẩm lão và Thẩm Tiêu Tiêu, trở về ngẫm lại sự tình vừa rồi, bèn thắc mắc với Diệp Trình Niệm.
"Ca, bây giờ Tiêu Tiêu là đệ muội của ca, trong bụng còn có chất tử của ca." Diệp Trình Từ ám chỉ, cho nên ca ca đừng có ý nghĩ xấu xa nào với Tiêu Tiêu.
Diệp Trình Niệm quét mắt nhìn hắn một cái, đầu ngón tay thon dài sửa sang lại áo khoác trắng, đi ra văn phòng, lựa chọn không giao lưu với đứa em trai thiểu năng này.
"Ôi chao, ca có ý gì?" Diệp Trình Từ đ·u·ổ·i th·e·o hỏi.
Ân Âm không thể nhịn được nữa, cầm bút máy gõ xuống đầu Diệp Trình Từ: "Ngươi cho rằng ca ca ngươi giống ngươi chắc."
Diệp Trình Từ che đầu, nhảy ra sau mấy bước, trốn tránh Ân Âm, khổ mặt, ánh mắt u oán: "Vì cái gì người bị thương luôn là ta, chỉ đùa một chút cũng không được sao."
Ân Âm hừ lạnh một tiếng, thong dong ngồi xuống, ấn chuông, chọn để cho bệnh nhân tiếp theo đi vào, không thèm để ý tới tên thiểu năng này.
Diệp Trình Từ xẹp miệng, ngồi trên sofa, hai chân gác lên, lấy ra chiếc điện thoại màu bạc, đầu ngón tay nhanh chóng lướt, gõ chữ lia lịa.
【 Tiêu Tiêu, mụ mụ ta và ca ca ta k·h·i· ·d·ễ cha của con, anh QAQ 】…
Bốn năm sau.
Tại bệnh viện Đế Đô, trong màn hình tinh thể lỏng của chiếc TV lớn, kênh quốc gia, người dẫn chương trình với trang phục chính thức đang phát tin tức, trên khuôn mặt nghiêm túc thường ngày ánh lên vẻ vui sướng thấy rõ.
"… Phó viện trưởng bệnh viện Đế Đô, bà Ân Âm dẫn đầu đoàn đội nghiên cứu, thành công nghiên cứu ra loại dược vật kháng ung thư đầu tiên trên toàn cầu, theo đó, loại dược vật này hiện tại đã tiến vào giai đoạn thí nghiệm lâm sàng, trước mắt đã có hai vị bệnh nhân ung thư có tế bào ung thư trong cơ thể biến mất, tiến vào giai đoạn hồi phục. Hôm trước, quốc gia đã liên lạc với bà Ân Âm, đạt được ý kiến thống nhất, nếu thí nghiệm lâm sàng thành công, bước tiếp theo, loại thuốc kháng ung thư này sẽ được đưa vào sử dụng tại các bệnh viện lớn…"
"Việc bà Ân Âm dẫn đầu đoàn đội nghiên cứu ra dược vật kháng ung thư, chính là đối với quốc gia chúng ta, chính là đối với lịch sử y học toàn cầu, là một bước tiến có ý nghĩa vượt thời đại. Theo đó, Ân Âm nữ sĩ cùng đoàn đội này hiện tại đang tiến một bước đ·á·n·h hạ HIV…"
Người dẫn chương trình còn đang thông báo, trong bệnh viện, bệnh nhân, bác sĩ, y tá đều sôi trào náo nhiệt.
"Ân bác sĩ quá lợi hại, thế mà lại nghiên cứu ra được dược vật kháng ung thư."
"Tốt quá rồi, ông nội ta mới vừa rồi không lâu kiểm tra ra ung thư, cả nhà chúng ta đều cho rằng hết hy vọng, không ngờ Ân bác sĩ bọn họ đã nghiên cứu ra dược vật kháng ung thư."
"Toàn cầu chỉ có Ân bác sĩ và đoàn đội của cô ấy nghiên cứu ra dược vật kháng ung thư. Quốc gia chúng ta rốt cuộc đã dẫn đầu về y học."
"Nghe nói, Ân bác sĩ đã được đề cử giải thưởng Nobel không lâu nữa, theo ta thấy, giải thưởng này trao cho Ân bác sĩ là danh xứng với thực."
"…"
Việc Ân Âm cùng đoàn đội này nghiên cứu ra dược vật kháng ung thư, trong tương lai không xa sẽ được đưa vào sử dụng tại các bệnh viện lớn, một khi được đài quốc gia đưa tin, cả nước đều sôi trào.
Nghe nói, các bệnh viện lớn ở nước ngoài, các bác sĩ nghe danh đã lâu đều đang cố gắng mời Ân Âm và đoàn đội của cô.
Nhân sự việc này, tại bệnh viện trung y bộ Đế Đô nơi cô làm việc, mỗi ngày đều chật kín bệnh nhân.
Bốn năm trước, Ân Âm còn là một chủ nhiệm, bây giờ đã là phó viện trưởng.
Trong văn phòng, Ân Âm đang tiếp nhận chẩn đoán cho người bệnh.
Một cậu bé trai chừng ba tuổi, mặc bộ quần yếm màu lam, mang đôi giày nhỏ lạch bạch lạch bạch xuyê·n q·ua đám người tiến lên phía trước.
Tiểu nam hài này có vẻ ngoài đáng yêu như ngọc tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh, mái tóc đen là tóc quăn tự nhiên, mềm mại xõa xuống trước trán, đôi mắt to tròn như hạt nhãn xoay tròn, ngẩng đầu hiếu kỳ nhìn quanh bốn phía.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận