Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1624: Gây dựng lại gia đình mụ mụ ( 2-25 ) (length: 4076)

Nàng dường như nghĩ đến điều gì đó, nghiêng người, lấy chiếc cặp sách nhỏ của mình ra, mở khóa kéo.
Nàng lấy ra một khung ảnh từ trong túi xách.
Khung ảnh to cỡ tờ giấy A5, bên trong không phải là ảnh chụp mà là một bức tranh.
Bức tranh được vẽ bằng bút sáp màu, vẽ mấy người tí hon, hai người lớn ba trẻ nhỏ, đang ăn đồ.
Nét vẽ rất đơn giản, cũng thực non nớt, nhưng rất đồng điệu, chỉ thoáng nhìn qua, Vệ Đình liền biết, bức tranh này vẽ lại cảnh năm người bọn họ cùng nhau ăn cơm ngày hôm đó.
Vệ Đình trong lòng oa lên một tiếng, không khỏi nói: "Đẹp quá, là em vẽ sao?"
Thời Lôi Lôi cười ngọt ngào, lộ ra hai lúm đồng tiền sâu hoắm. Nàng đưa bức tranh trong tay về phía Vệ Đình.
Vệ Đình kinh ngạc: "Cái này là tặng cho ta sao?"
Lúc này, Thời Tân Tinh mở miệng: "Đây là bức họa Lôi Lôi vẽ hôm qua, đặc biệt tặng cho anh đó."
Biết được muốn cùng Ân Âm a di và Vệ Đình ra ngoài du ngoạn, đây là lần gặp mặt đầu tiên của bọn họ sau khi tiểu thúc thúc và Ân Âm a di xác định quan hệ.
Thời Tân Tinh muốn để mình và muội muội lưu lại ấn tượng tốt cho Vệ Đình.
Vì thế liền đề nghị tặng quà cho Vệ Đình.
Thời Lôi Lôi tặng bức họa do chính mình vẽ.
Từ khi Thời Lôi Lôi biết cầm bút, nàng đã yêu thích vẽ tranh, khi mụ mụ còn chưa qua đời, đã từng nói, đợi Lôi Lôi bốn tuổi, sẽ đưa nàng đi lớp học vẽ.
Đáng tiếc, mụ mụ đã định trước không thể đợi được ngày đó.
Sau này, Lôi Lôi tự học vẽ tranh ở nhà, cho đến không lâu trước, tiểu thúc thúc đưa Lôi Lôi đến lớp học vẽ.
Vị lão sư kia nói, tranh của Lôi Lôi rất có linh khí, nếu như có thể tiếp tục kiên trì, nói không chừng sau này có thể trở thành đại hoạ sĩ.
Mà Lôi Lôi, cũng thực sự rất yêu thích vẽ tranh.
Vệ Đình nhận lấy khung ảnh, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh, nói: "Cám ơn Lôi Lôi, ta thực sự rất thích."
Hốc mắt Vệ Đình hơi cay cay, đây là món quà đầu tiên trong chín năm qua, cậu nhận được từ những người bạn ở giữa đời thường.
Vệ Đình có mối quan hệ không tốt với em trai và em gái do người ba sinh ra sau này, bọn họ luôn bắt nạt Vệ Đình, làm sao có thể tặng quà cho Vệ Đình.
Hoàn cảnh gia đình dẫn đến Vệ Đình ít nói, tính cách cũng có chút kỳ quặc, ở trường học cũng không có bao nhiêu bạn bè, cho dù có cũng không đủ thân thiết để tặng quà cho nhau.
Về phần những người anh em họ bên ngoại, càng không muốn chơi cùng hắn.
Vệ Đình mặc dù có mụ mụ yêu thương, nhưng không có bạn bè cùng trang lứa, cuối cùng vẫn có chút cô độc.
Giờ đây, nhận được món quà của Thời Lôi Lôi, hắn thực sự rất vui mừng, hơn nữa đây còn là bức tranh do chính tay Thời Lôi Lôi vẽ.
Vệ Đình không khỏi tán dương: "Lôi Lôi, em vẽ rất đẹp, em sau này nhất định có thể trở thành đại hoạ sĩ."
Thời Lôi Lôi mỉm cười, nụ cười rạng rỡ.
Lúc này, Thời Tân Tinh cũng lấy ra món quà của mình.
"Đây là quà ta tặng anh, cho anh." Thời Tân Tinh lấy ra một mô hình Transformers, đây là món đồ chơi mà cậu vô cùng yêu thích.
Cậu không cho phép cự tuyệt mà nhét Transformers vào trong l·ò·n·g Vệ Đình.
Nhìn món quà trong l·ò·n·g, Vệ Đình rất cảm động, cậu nghĩ sau khi trở về, cậu muốn chuẩn bị quà, lần sau gặp mặt sẽ tặng lại cho Tinh Tinh và Lôi Lôi. Kẹo que mặc dù là thứ cậu rất thích, nhưng cậu còn muốn tặng cho Tinh Tinh và Lôi Lôi nhiều hơn nữa.
Trải qua khâu tặng quà lẫn nhau, ba đứa trẻ ở chung, từ ban đầu xấu hổ và mất tự nhiên, đến bây giờ cuối cùng đã thoải mái hơn rất nhiều.
Ân Âm và Thời Dịch tuy ngồi phía trước, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ chú ý tình hình phía sau.
Lúc này, nhìn ba đứa trẻ đang ngồi ăn kẹo que ở phía sau, Ân Âm và Thời Dịch liếc nhau, không khỏi lộ ra nụ cười.
Bên ngoài cửa sổ xe, ánh nắng dịu nhẹ, gió hiu hiu thổi, quả là một thời điểm thích hợp để đi dạo chơi ngoại thành.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận