Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 08: Trọng nam khinh nữ mụ mụ (length: 3964)

Hơn nữa, đệ đệ còn nhỏ, nàng lớn hơn hắn nhiều như vậy, không nên so đo tính toán.
Dần dà, Tưởng Chiêu Đệ liền c·h·ế·t lặng.
Nàng không nghĩ tới hôm nay sẽ được nghe đệ đệ nói một câu x·i·n· ·l·ỗ·i.
Kỳ thật, nàng cũng không tức giận, nhưng hiện tại nàng mới hiểu được, nàng không tức giận, nhưng đệ đệ có thể nhận thức được sai lầm, nàng thực sự rất vui, so với có được đồ chơi còn vui vẻ hơn.
Tưởng Chiêu Đệ dắt bàn tay nhỏ của Tưởng Tiểu Bảo, đem hắn mang đến gian phòng bên trong, đem gấu nhỏ cùng đồ chơi xếp hình bắt lấy tới.
"Tiểu Bảo, tỷ tỷ không có giận ngươi. Ngươi yêu t·h·í·c·h đồ chơi này, vậy chúng ta hiện tại cùng nhau chơi đùa đi."
"Thật sao?" Mắt Tưởng Tiểu Bảo sáng lên.
"Thật." Tưởng Chiêu Đệ nhét gấu nhỏ vào n·g·ự·c Tưởng Tiểu Bảo, lại mở hộp đồ chơi xếp hình ra.
"Đúng, miếng này phải ghép ở chỗ này."
"Tỷ tỷ, ta ghép có đúng không?"
"Tiểu Bảo, ngươi ghép đúng, thật lợi h·ạ·i."
"Ân, Tiểu Bảo lợi h·ạ·i." Tiểu gia hỏa lại bổ sung thêm một câu, "Tỷ tỷ cũng lợi h·ạ·i."
Ân Âm cách khe cửa, nhìn thấy hai đứa nhỏ ngồi ở trên giường chơi xếp hình, thực sự rất hài hòa, không khỏi mỉm cười.
- Ân Âm tắm rửa, trở về phòng, ngoài ý muốn p·h·át hiện Tưởng Kiến Quốc thế mà còn chưa ngủ.
"Sao còn chưa ngủ?" Ân Âm lấy ra mỹ phẩm dưỡng da, đứng trước gương bôi lên mặt.
Nguyên chủ ngũ quan không tệ, đầu lông mày thanh tú, mặt cũng nhỏ nhắn, bằng không lúc trước Tưởng Kiến Quốc cũng sẽ không vừa gặp đã yêu nàng, cho dù Tưởng mẫu phản đối cũng khăng khăng muốn cưới nàng.
Sau đó, bởi vì vẫn luôn không thể mang thai, rồi sau đó lại bởi vì chỉ sinh con gái, ngày ngày đối mặt Tưởng mẫu trách móc nặng nề, nguyên chủ cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, cả người cũng có vẻ già đi.
Sinh Tưởng Tiểu Bảo, lại cùng Tưởng mẫu dọn ra ở riêng, mấy năm nay, nguyên chủ sống cũng không tệ, cũng hiểu được bảo dưỡng.
Nàng vốn dĩ có tố chất tốt, hiểu được bảo dưỡng sau, cả người trẻ ra rất nhiều tuổi.
Thêm vào đó nàng vốn là tạng người ăn không mập, ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi, hiện giờ nhìn cũng mới ba mươi tuổi đầu, chẳng trách Tưởng Kiến Quốc đối với nàng ngày càng yêu t·h·í·c·h.
So sánh với nguyên chủ trẻ trung, Tưởng Kiến Quốc n·g·ư·ợ·c lại có vẻ già dặn hơn.
Lúc còn chưa kết hôn, Tưởng Kiến Quốc làm công nuôi mẹ và em trai, kết hôn sau, vừa phải hòa giải mâu thuẫn giữa thê t·ử và mẹ, lại phải k·i·ế·m tiền nuôi gia đình, vốn dĩ so Ân Âm mới lớn hơn một tuổi, nhưng nhìn qua lại giống như hơn bốn mươi tuổi.
Hắn dung mạo chỉ có thể coi là bình thường, lúc trước nếu không phải hắn bám riết không tha theo đuổi, người lại thành thật, chất phác, nguyên chủ cũng sẽ không gả cho hắn.
Lúc này, Tưởng Kiến Quốc ngồi ở trên giường, bởi vì trời nóng nực, nửa người trên của hắn không mặc quần áo.
"Lão bà, ta luôn cảm thấy nàng thay đổi." Tưởng Kiến Quốc nói.
Ân Âm lau mặt, động tác khựng lại, thuận miệng nói: "A, thay đổi chỗ nào?"
"Chính là chuyện của Tiểu Bảo và Chiêu Đệ, trước kia nàng không phải như vậy."
Ân Âm lau mặt xong, vén chăn lên giường một bên khác, chân thành nói: "Ta cảm thấy, chúng ta trước kia đều làm sai. Chúng ta không thể giống mẹ, có tư tưởng trọng nam khinh nữ, Chiêu Đệ nó rất ngoan, chúng ta nên cho nó càng nhiều yêu thương, về phần Tiểu Bảo, nuông chiều quá hóa hư, mấy năm nay, nó bị chúng ta chiều đến vô p·h·áp vô t·h·i·ê·n, nếu cứ tiếp tục như vậy, sau này sẽ ra sao? Trước kia là ta sơ sót, cũng là ta nghĩ không thông, sau này sẽ không như vậy nữa. Chàng cũng vậy, phải chú ý Chiêu Đệ nhiều hơn một chút, không được nuông chiều Tiểu Bảo."
Tưởng Kiến Quốc là người thành thật, chỉ biết liều m·ạ·n·g làm công k·i·ế·m tiền nuôi gia đình, hắn rất ít khi có thể về nhà, hai đứa nhỏ cũng là nguyên chủ chăm sóc, đối với con cái không đủ quan tâm, hơn nữa hắn là do Tưởng mẫu nuôi lớn, nghe nhiều Tưởng mẫu nhắc tới "Con gái là đồ tốn tiền", dần dà, liền cảm thấy không có gì không đúng.
(bản chương xong)
Bạn cần đăng nhập để bình luận