Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1630: Gây dựng lại gia đình mụ mụ ( 2-31 ) (length: 4005)

Bên này, Thời Dịch mang Vệ Đình xách hoa quả đi về, từ xa đã nghe thấy tiếng ca.
Nghe vào là một bài nhạc thiếu nhi, những gia đình đoàn tụ trên bãi cỏ đều cùng nhau hòa giọng hát theo bài hát này.
Tiếng ca du dương, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Thời Dịch: ". . ." Sao lại khác so với lúc vừa đi thế này?
Lúc này, vừa dứt một bài hát, có một đứa bé đi đến trước mặt Ân Âm, kéo kéo ống tay áo của nàng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm lên, nói: "A di, a di, ngươi có thể hát thêm một bài nữa được không, ngươi hát hay quá, có thể hát bài 'Tiểu Tinh Tinh' không ạ. . ."
"Đúng vậy, đúng vậy, hát thêm một bài nữa đi." Những người xung quanh phụ họa.
Lúc này, Thời Dịch mới biết được thì ra là Ân Âm hát cho Tinh Tinh và Lôi Lôi nghe, không ngờ, những đứa trẻ và phụ huynh xung quanh đều cùng nhau hát theo, vừa dứt một khúc nhạc, bây giờ vẫn còn thấy chưa đã.
Thời Dịch vội vàng mang Vệ Đình ngồi xuống, Ân Âm nể tình không thể từ chối, lại hát thêm một bài 'Tiểu Tinh Tinh'.
Khuôn mặt nữ nhân dịu dàng, nụ cười tươi tắn, còn chói mắt hơn cả ánh nắng.
Thời Dịch chợt nghĩ đến điều gì, nhìn về phía Thời Tân Tinh.
Thời Tân Tinh chăm chú nhìn Ân Âm đang hát, hốc mắt hơi phiếm hồng, trong ánh mắt cũng mang theo vẻ hoài niệm.
Hắn nhớ lại, trước kia, lúc tẩu tẩu ru Tinh Tinh ngủ, cũng hát bài 'Tiểu Tinh Tinh' này, bài hát đầu tiên mà Tinh Tinh biết hát cũng là 'Tiểu Tinh Tinh'.
Giờ đây, bài hát vẫn còn đó, nhưng cuộc sống đã sớm vật đổi sao dời.
- Gần đến giữa trưa, tiệc nướng bắt đầu.
Ân Âm và Thời Dịch cùng ba đứa trẻ tham gia, tự mình chỉ đạo bọn chúng.
Mấy đứa nhỏ đều rất ngoan, rất hiểu chuyện, đồ ăn nướng xong đều sẽ lập tức chia sẻ cho người khác.
Nhìn qua, giống như một nhà năm người cùng ăn, không khí rất hài hòa.
Ăn đồ nướng xong, lại ăn hoa quả vừa hái.
Sau đó, năm người một hàng nắm tay nhau đi tản bộ tiêu thực.
Hơn nửa canh giờ, lại đi đến khu phòng nghỉ ngơi của nông gia nhạc này.
Cân nhắc đến việc khách nhân đến nông gia nhạc vui chơi có thể cần nghỉ ngơi hoặc qua đêm, cho nên nơi này có xây dựng khu phòng nghỉ, chính là một dãy phòng, trang trí theo phong cách điền viên.
Thời Dịch đặt hai phòng, lúc này, Thời Dịch mang Vệ Đình, Tinh Tinh đi nghỉ.
Ân Âm mang Lôi Lôi đi nghỉ.
Đối với Ân Âm, Lôi Lôi tự nhiên muốn thân cận, lại biết được tiểu thúc thúc và ca ca ở ngay sát vách, cho nên cũng không khóc nháo, ngoan ngoãn cùng Ân Âm đi ngủ.
Bất quá trước khi nghỉ ngơi, Ân Âm lấy ra món quà mà mình đã chuẩn bị cho hai đứa nhỏ.
Là hai chiếc vòng tay màu đỏ do chính tay nàng tết, chiếc của Tinh Tinh, ở giữa điểm xuyết một viên tiểu tinh tinh bằng ngọc, chiếc của Lôi Lôi ở giữa điểm xuyết một con thỏ nhỏ, cũng bằng ngọc, đây là trước đó, Ân Âm đặc biệt đến cửa hàng ngọc thạch nhờ người ta điêu khắc.
Vô luận là tiểu tinh tinh hay là con thỏ nhỏ, kích thước đều không lớn, chỉ bằng móng tay, giá cả cũng không đắt, nhưng nhìn rất sống động như thật.
Đương nhiên, Vệ Đình cũng có một chiếc, bởi vì Vệ Đình nói sau này muốn làm cảnh sát, cho nên ở giữa cũng được điểm xuyết một viên tinh tinh, là hồng tinh, cho nên viên tinh tinh này có màu đỏ.
Lúc này, Tinh Tinh và Lôi Lôi cầm vòng tay, đều rất thích, Ân Âm trực tiếp giúp bọn chúng đeo lên cổ tay, kích cỡ vừa vặn.
"Làm cô tốn kém rồi." Thời Dịch gãi đầu, có chút xấu hổ.
Ân Âm cười cười: "Không có gì, ta chỉ là thích hai đứa nhỏ, cho nên mới tặng quà cho chúng."
Thời Dịch có thể nhìn ra được, Ân Âm đã rất dụng tâm chuẩn bị quà, dù sao thì chiếc vòng tay nhìn rất tinh xảo kia, muốn tết ra cũng cần phải tốn thời gian.
"Thật ra, ta cũng có quà muốn tặng cho Đình Đình." Thời Dịch do dự một chút rồi nói, mặt hắn hơi đỏ lên, cảm thấy mình và Ân Âm rất là tâm hữu linh tê, bởi vì quà chuẩn bị về cơ bản đều giống nhau.
(Kết thúc chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận