Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1057: Sinh mà không dưỡng hào môn mụ mụ ( 8 ) (length: 3961)

Nàng nhét Diệp Vân Khê vào trong chiếc xe thể thao của mình, khởi động xe, phóng nhanh về nhà.
Ngôi nhà này là phòng cưới khi xưa nguyên chủ và Diệp Ngộ kết hôn, bất quá sau khi hai người kết hôn, ai chơi theo kiểu người nấy, lại thêm bận rộn chuyện công ty, rất ít khi trở về.
Diệp Vân Khê nhìn căn biệt thự ngày càng gần, bàn tay đặt trên đầu gối hơi siết chặt.
Căn biệt thự này, quả thực là "nhà" của nàng, nhưng lại không phải nhà của nàng.
Từ nhỏ đến lớn, nàng đều sống trong căn biệt thự này, nơi đây đáng lẽ phải được gọi là nhà, nhưng không có ba mẹ ở nhà, có tính là nhà không?
Thậm chí, trong căn biệt thự này, còn có những ký ức đáng sợ đối với nàng.
Ân Âm dùng ánh mắt còn lại quan sát phản ứng của Diệp Vân Khê, thấy sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt, Ân Âm đau lòng.
Ân Âm biết là bởi vì cái gì.
Bởi vì nàng, bởi vì Diệp Ngộ.
Cũng bởi vì ở trong này, Diệp Vân Khê bị bảo mẫu ngược đãi, thậm chí bị bảo mẫu dùng côn đánh vào bụng, dẫn đến chảy máu, tuổi còn nhỏ, đã bị bác sĩ chẩn đoán về sau rất khó mang thai.
Có thể, trừ nơi này, Ân Âm cũng không biết nên đưa nàng đi đâu.
Nguyên chủ không thiếu bất động sản, bất quá những năm nay, lần lượt cho tình nhân, những nơi còn lại cách nơi này khá xa.
Cho nên chỉ có thể đưa Diệp Vân Khê tới đây.
Nếu nàng đã đến, nàng nhất định sẽ một lần nữa làm cho căn "nhà" lạnh như băng này trở nên ấm áp.
Sau khi Diệp Vân Khê xuất giá, cơ bản không có trở về nhà mẹ đẻ.
Nguyên chủ và Diệp Ngộ, mỗi người tự do bay nhảy bên ngoài, cũng hiếm khi về nhà.
Diệp Vân Diễn thường xuyên ở công ty tăng ca, gần công ty có chung cư, thậm chí đôi khi sẽ trực tiếp ngủ ở văn phòng.
Mặc dù bốn người trong một nhà đều không thường xuyên về nhà, nhưng ở đây vẫn có bảo mẫu và người hầu.
Thấy Ân Âm và Diệp Vân Khê cùng nhau trở về, bảo mẫu và người hầu đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ân Âm đánh giá Diệp Vân Khê một chút, nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, trong lòng khẽ thở dài một hơi: "Con còn chưa tắm rửa đi, đi tắm trước. Trương tẩu, đi phòng ngủ của ta tìm một bộ áo ngủ thích hợp cho tiểu thư." Từ sau khi Diệp Vân Khê xuất giá, căn biệt thự này trừ gian phòng nàng trước kia ở còn ở bên ngoài, bên trong không có bất kỳ đồ vật nào.
"Vâng, phu nhân."
Diệp Vân Khê cũng không có cự tuyệt, sự thật là, từ nhỏ đã khát vọng yêu thương, Diệp Vân Khê, trừ việc trước kia cứng rắn đòi gả cho Lý Viễn, vẫn luôn rất nghe lời.
Mà đêm nay, nàng cũng còn chưa hoàn hồn lại đây, nàng không hiểu, mẫu thân trước nay không để nàng vào trong lòng, tại sao tối nay lại đến Lý gia, còn bá khí tay xé tra nam cặn bã nữ như vậy.
Sự che chở của mẫu thân, so với việc trượng phu vượt quá giới hạn, càng khiến nàng kinh ngạc hơn.
Trước khi kết hôn, nàng bị những lời thâm tình của Lý Viễn mê hoặc, sau khi kết hôn, nàng ẩn ẩn có thể phát giác Lý Viễn có lẽ không yêu nàng như vậy.
Nhưng nàng không có vạch trần hay chất vấn.
Bởi vì nàng biết, Lý Viễn có lẽ là người duy nhất trên thế gian này "yêu" nàng. Nếu như nàng tự mình vạch trần, thế giới này sẽ không còn ai thích nàng.
Nàng cố gắng như vậy để gìn giữ, thậm chí đi làm những phương pháp trị liệu đau khổ kia để có con, mong duy trì được "tình yêu" và cuộc hôn nhân này, có thể, cuối cùng vẫn bị phá vỡ.
Mẫu thân vì sao xuất hiện, lại vì sao đem nàng về?
Là vì yêu nàng, cho nên bảo vệ nàng sao?
Diệp Vân Khê cười nhạo chính mình, vào lúc này còn si tâm vọng tưởng.
Diệp Vân Khê đứng trong phòng tắm, mặc cho nước ấm chảy xuống, trên mặt nàng nhiễm ướt át, cũng không biết là do nước ấm hay là vì thứ khác.
Bất quá tắm xong một bồn nước nóng, đối với Diệp Vân Khê lúc này mà nói, vẫn có chút thoải mái.
Trương tẩu mang tới cho nàng một chiếc váy ngủ hai dây đến gối, màu đỏ rượu.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận