Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 702: Tận thế vứt bỏ hài tử ích kỷ mụ mụ ( 16 ) (length: 3943)

"Minh ca, có người!" Bởi vì luôn chú ý đến biệt thự, vì thế khi Ngô Nguyên xuất hiện, đám tiểu đệ của Lý Minh liền phát giác.
Lý Minh nheo mắt nhìn sang, khóe môi cong lên một nụ cười, lộ rõ vẻ không có ý tốt, nói: "Kêu gọi."
Bên trong biệt thự, Ngô Nguyên đánh giá một lượt, trực giác mách bảo hắn, người bên ngoài không phải hạng người tốt lành gì, hắn định đi tìm Ân Âm thương lượng, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng người kêu gọi.
"Người bên trong nghe đây, mau chạy ra đây, dâng lên toàn bộ vật tư, Minh ca của chúng ta là dị năng giả hệ kim, không thì, các ngươi cứ chờ mà c·h·ế·t đi."
Ngô Nguyên nghe xong những lời này, càng thêm cảm thấy bọn họ không phải hạng tốt đẹp gì, bất quá hắn rất hiếu kỳ, tại sao bọn họ không tiến vào, chỉ cần bọn họ muốn vào thì cánh cổng lớn của biệt thự này, dễ như trở bàn tay liền có thể bước vào.
Lúc này, Ân Âm đi ra, vẻ mặt còn mang một tia ủ rũ.
"Ân Âm tỷ, bên ngoài có người..." Ngô Nguyên lập tức đem tình huống nói ra.
Ân Âm lười biếng liếc mắt nhìn ra bên ngoài, thuận miệng nói: "Không cần phải để ý đến, ta ở bên ngoài biệt thự bố trí một vòng bảo hộ, bọn họ vào không được, chúng ta hiện tại thu dọn một chút, chờ ăn cơm xong liền xuất phát đi thành phố B."
Đám người kia ở bên ngoài, Ân Âm cũng không thèm để vào trong lòng, nhưng từ nơi này đến thành phố B, lộ trình cũng không gần, mặc dù còn một tháng nữa mới đến thời điểm Phó Thời bị cắn, Tô Trà bị g·i·ế·t, nhưng đó dù sao cũng là chuyện của đời trước, chỉ sợ đời này sẽ có hiệu ứng hồ điệp, dẫn đến chuyện này xảy ra trước, chỉ có nhanh chóng đem bọn họ đón lấy, Ân Âm mới có thể yên tâm.
Ngô Nguyên nghe được những lời Ân Âm vừa nói, kinh ngạc đến ngây người.
Vòng bảo hộ! ? Là cái ý tứ mà hắn đang nghĩ sao? Cho nên những người bên ngoài kia mới không dám đi vào, việc này, việc này quá thần kỳ đi.
Trực giác mách bảo hắn, hiện tại Ân Âm là một người rất cường đại, hắn càng thêm kiên định với quyết tâm "ôm đùi", chỉ có ôm chặt "đùi", hắn cùng thê nhi mới có thể sống sót trong tận thế.
"Được, vậy ta liền mặc kệ bọn hắn." Ngô Nguyên an tâm trở lại.
Bên ngoài biệt thự, Lý Minh và những người khác có thể nhìn thấy trong biệt thự có người đi lại, còn không chỉ một người, nhưng hết lần này tới lần khác không ra ngoài.
Từ khi tận thế đến nay, lần đầu tiên bị làm lơ như vậy, Lý Minh rất khó chịu.
"Cứ ở chỗ này trông coi, lão t·ử mẹ nó cùng bọn họ liều mạng, ta nhổ vào, thật cho rằng có thể cả đời rút đầu vào mai rùa không ra ngoài."
Nếu là Ân Âm nghe được những lời này của Lý Minh, khẳng định sẽ mắng một câu là đồ b·ệ·n·h tâm thần.
Tư duy của những kẻ kỳ hoa, người thường không hiểu được.
- Phía bên này, Quý Hinh, Tô Chu cũng lục tục tỉnh lại, Ngô Nguyên nói với bọn họ tình hình bên ngoài, hai người rất nhanh trấn tĩnh lại.
Bốn người lớn, một đứa bé, cộng thêm Thang Viên, người thì ăn, người thì uống, việc này làm đám người Lý Minh ở bên ngoài tức điên, thế nhưng bọn họ lại không có cách nào tiến vào.
Ăn xong đồ vật, Ân Âm không trì hoãn, rút bỏ kết giới, cả đoàn người đi ra ngoài.
"Minh ca, bọn họ ra rồi."
Lý Minh ôm nữ nhân, mang vẻ mặt giận dữ nhìn qua, đang muốn chửi ầm lên, lại tại thời điểm nhìn thấy Ân Âm dẫn đầu, cả người ngây dại.
"Minh, Minh ca, có hai người phụ nữ."
Những người phụ nữ theo trong biệt thự đi ra ngoài, đại khái là vì thuận tiện, mặc một thân quần áo thể thao màu lam nhạt cùng một đôi giày chơi bóng.
Mái tóc dài được buộc thành kiểu đuôi ngựa cao, nàng chừng hai mươi tuổi, dáng người cao gầy, cho dù mặc bộ quần áo thể thao rộng rãi nhất, vẫn có thể nhìn thấy vóc dáng yểu điệu dưới lớp quần áo kia.
Khác với những người phụ nữ chật vật khác trong tận thế, người phụ nữ trước mắt sạch sẽ, da thịt trắng nõn.
Gương mặt cũng không giống như những người phụ nữ xinh đẹp bình thường có khuôn mặt trái xoan hoặc mặt trứng ngỗng.
( Chương này hết )
Bạn cần đăng nhập để bình luận