Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 934: Nương thân mất tích sau hầu môn pháo hôi tử nữ ( 36 ) (length: 3819)

Văn phòng tứ bảo.
Vệ Gia hô hấp trệ trệ, hắn nhớ rõ ràng, trước khi ngủ, trên bàn không hề có những đồ vật này.
Là thủ đoạn dùng để hãm hại hắn sao?
Vệ Gia có thể nghĩ đến cũng chỉ có khả năng này.
"Gia Nhi." Trong căn phòng trống trải và yên tĩnh vang lên một giọng nói dịu dàng, mơ hồ mang theo một chút nghẹn ngào.
Đang suy tư nên xử lý đôi đồ vật kia như thế nào, Vệ Gia bỗng nhiên ngẩn ra, hai giây sau, đầu ngón tay khẽ bấm vào giữa hai hàng lông mày, thì thào cười khổ: "Vệ Gia, mộng nên tỉnh."
Chỉ là một giây sau, lại một tiếng "Gia Nhi" truyền đến.
Vệ Gia toàn thân cứng đờ, đầu ngón tay khẽ run.
"Gia Nhi, ta là nương đây."
Giọng nói ôn nhu quanh quẩn trong căn phòng ánh nến chập chờn.
Vệ Gia trong nháy mắt đỏ mắt, cổ họng hơi khàn đặc: "Nương, là người sao? Là người đang gọi tên con sao? Người đang ở đâu?"
Vệ Gia giãy giụa xuống đất, đôi mắt phiếm hồng quét khắp bốn phía, ý đồ tìm kiếm bóng hình kia, đến mức "bành" một tiếng, cả người hắn ngã sấp xuống trên mặt đất, hắn lại không quan tâm, kéo đôi chân sớm đã không còn tri giác của mình, lê bước, tìm kiếm bóng hình kia.
Thiếu niên tóc tai rối bời, lê bước trên mặt đất, chật vật vô cùng, đâu còn dáng vẻ như ngọc quân tử trước kia.
"Nương, người đang ở đâu, đang ở đâu?" Nước mắt từ hốc mắt thiếu niên lăn xuống trên mặt đất.
Trong khách sạn, Ân Âm dựa vào tường, cuộn tròn, tay bịt chặt miệng mình, không để cho mình nghẹn ngào thành tiếng, nàng nhanh chóng bình phục tâm tình, nói: "Gia Nhi, nương hiện tại không có cách nào đến bên cạnh con, con trước đứng lên đi, nương từ từ nói cho con nghe."
Thiếu niên ngồi bệt xuống đất, nhìn về phía hư không, nghẹn ngào dò hỏi, thật cẩn thận mang theo một chút hèn mọn, thanh âm cực nhẹ cực khẽ, chỉ sợ dọa chạy người vừa mới vất vả lắm mới xuất hiện.
"Nương, người thật sự ở đó sao?"
Vệ Gia ngồi trên giường, đắp chăn, màu đỏ trong hốc mắt vẫn chưa tan đi.
". . . Sự tình là như vậy." Ân Âm đem chuyện ngã xuống vách núi đến hiện đại, cùng với chuyện APP không hề giấu giếm nói cho Vệ Gia.
Vệ Gia vẫn luôn trầm mặc, rất lâu sau, hắn chậm rãi ngẩng đầu, khẽ giọng hỏi câu hỏi mà ngay từ đầu đã luôn muốn hỏi: "Nương, vậy người còn sẽ trở về không? Người, người còn cần chúng con không?"
Trong khách sạn, trái tim Ân Âm lại lần nữa vỡ òa, nức nở thút thít, đáp lại nói: "Cần, các con là con của ta, là con ta mang thai mười tháng sinh ra, ta làm sao lại không cần các con chứ. Gia Nhi, con yên tâm, nương đã tìm kiếm phương pháp trở về, sẽ có cách trở về."
"Ân. Gia Nhi tin tưởng nương." Vệ Gia nước mắt lăn xuống, lại bất giác mỉm cười, hắn lau sạch nước mắt, nắm chặt nắm đấm, trầm thấp cười.
Ân Âm lòng bàn tay nhẹ nhàng ma sát màn hình, Vệ Gia chỉ cảm thấy có một bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve trên đầu mình, hắn đột nhiên ngẩn ra.
"Gia Nhi, con có trách nương không?" Ân Âm hỏi ra câu hỏi mà mình vẫn luôn muốn hỏi.
Nàng rất sợ, sợ hai đứa con sẽ trách nàng, nếu như nàng không mất tích, hai đứa con sẽ không phải chịu khổ, Vệ Gia sẽ không hai chân tàn tật, đi lại không tiện, Vệ Nghi sẽ không dung mạo bị hủy, đến cả hạ nhân đều có thể không chút kiêng kỵ vũ nhục bọn họ.
Ân Âm thấp thỏm, Vệ Gia lại nói: "Nương, người khổ nhất trong chuyện này chính là người."
Chẳng lẽ người khổ nhất không phải là nương sao?
Cho rằng có thể phó thác cả đời, người gối ấp tay kề ân ân ái ái, phu quân, lại hóa ra mấy chục năm tình cảm tất cả đều là giả, chỉ có phản bội và lừa gạt.
Thậm chí khi mọi chuyện bị vạch trần, còn nghĩ công khai nghênh đón ba người kia vào phủ, cuối cùng bị thiết kế rơi xuống vách núi, suýt nữa mất mạng.
Nương mới là người khổ nhất không phải sao?
(Chương này hết)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận