Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1529: Thỉnh gõ mở nàng tâm cửa ( 57 ) (length: 3807)

Ân Âm còn chưa kịp nói chuyện, thì trên sân thượng của tiểu khu lại có một người nữa xông lên.
"Ngọc Sương, dì Ân." Thiếu niên thở hổn hển, ánh mắt dừng lại trên người Ân Âm và Lâm Ngọc Sương, thấy các nàng đều cách một khoảng so với rìa sân thượng, sẽ không rơi xuống dưới, Chu Thanh Hoàn mới thở phào một hơi.
"Dì Ân, bạn học Lâm, hai người thế nào rồi?" Chu Thanh Hoàn vội vàng chạy tới hỏi.
Lâm Ngọc Sương không để ý đến việc Chu Thanh Hoàn vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nàng rơi nước mắt nói: "Chu Thanh Hoàn, mẹ ta không được khỏe, ngươi giúp ta gọi xe cứu thương được không."
"Sương Sương, đừng lo lắng, mụ mụ không sao cả." Ân Âm trấn an nói, nàng chỉ là vừa mới túm Lâm Ngọc Sương lên, tiêu hao hết tất cả khí lực, cho nên nhất thời toàn thân vô lực, hơn nữa tay nàng, hình như bị gãy xương.
"Bạn học Lâm, cậu đừng lo lắng, ta hiện tại liền làm tài xế đưa dì đi bệnh viện. Ta cõng dì xuống."
Lâm Ngọc Sương tràn ngập cảm kích với Chu Thanh Hoàn.
Nàng hỗ trợ đỡ Ân Âm lên lưng Chu Thanh Hoàn, liền muốn đi theo hắn cùng xuống, lại quên mất bản thân mình cũng bị trật chân, may mà Chu Thanh Hoàn vẫn luôn chú ý nàng, tay mắt lanh lẹ giữ chặt nàng, mới tránh cho nàng ngã xuống đất.
"Chân cậu có phải hay không cũng bị thương?"
"Ta không sao, vẫn là nhanh chóng đưa mụ mụ đi bệnh viện đi."
Chu Thanh Hoàn cũng không hỏi nhiều, cõng Ân Âm, mang Lâm Ngọc Sương cùng xuống lầu, thấy Lâm Ngọc Sương đi đường không thích hợp, hắn cũng có thể nhìn ra, chân Lâm Ngọc Sương khẳng định là bị thương.
Chu Thanh Hoàn rất nhanh gọi tài xế riêng tới, mấy người cùng đi bệnh viện.
Rất nhanh, kết quả kiểm tra của Ân Âm liền có, toàn thân thoát lực, nhất thời chưa thể hoàn toàn hồi phục, cần nghỉ ngơi một thời gian, ngoài ra tay trái bị gãy xương, cần phải nối xương lại.
Lâm Ngọc Sương xem đến kết quả kiểm tra của mẹ, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống.
"Mụ mụ, thực xin lỗi, đều là ta sai, là ta hại người ra nông nỗi này, người, người đừng giữ chặt ta."
Ân Âm kéo nàng vào trong ngực mình, nói: "Con đang nói ngốc nghếch gì vậy, con là con gái ta, mụ mụ yêu con, bất luận làm cái gì, đều là nguyện ý. Là mụ mụ thực xin lỗi con, hại con bị trầm cảm, mới có ý nghĩ tối nay."
Tròng mắt Lâm Ngọc Sương bỗng nhiên co rút, nàng không nghĩ tới mẹ mình thế mà biết.
Hồi tưởng lại cảnh tượng mẹ mình ở sân thượng liều mạng cứu mình, trái tim Lâm Ngọc Sương hoàn toàn tan vỡ, nàng nhào vào trong ngực Ân Âm, giờ khắc này, nàng không muốn ngụy trang chính mình nữa, muốn đem tất cả tâm sự nói hết ra.
"Mụ mụ, ta biết người yêu ta, ta biết người kỳ vọng rất lớn ở ta, nhưng ta không thể đạt tới kỳ vọng của người, từ nhỏ đến lớn, mỗi ngày ở trường học, tan học còn phải đến nhiều lớp học thêm như vậy, ta thật sự rất mệt mỏi, rất mệt mỏi, nhiều khi ta đều bị ép tới không thở nổi. Ta đã thực cố gắng, thực cố gắng học tập, nhưng thành tích của ta vẫn không thể đạt đến kỳ vọng của người, từ nhỏ đến lớn, ta sợ nhất chính là thi cử, sợ là sau khi thi xong, ánh mắt thất vọng của lão sư và của người.
Ta không thích rất nhiều thứ, ta không thích dì cả cùng các em họ, không thích bạn cùng phòng trước kia, không thích rõ ràng không vui nhưng vẫn phải mỉm cười, ta càng. . . không thích chính mình.
Ta cũng không biết là từ lúc nào, ta trở nên càng ngày càng kỳ quái. Rõ ràng không thích cười, lại luôn cười khi đối mặt người khác, rõ ràng không thích một vài chuyện, lại cứ nói là thích."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận