Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 676: Phủ định thức giáo dục bà mẹ đơn thân ( 47 ) (length: 3820)

Ân Ngữ đang từng bước xây dựng lại sự tự tin và kiên cường, cùng Lăng Cẩn hướng tới hạnh phúc.
Ân Thừa không còn kỳ quặc, dù hiện tại hắn vẫn ít nói, nhưng hắn đã có bạn bè, như Nguyên Tinh, Lâm Thạc và những người khác.
Ân Âm không ngăn cản Ân Ngữ và Ân Thừa gặp Chung Dương, hai đứa trẻ cũng cảm nhận được tình phụ tử từ Chung Dương, điều này làm chúng hiểu rằng, ba ba và mụ mụ vẫn yêu thương chúng, chỉ là vì một vài nguyên nhân mà phải xa cách.
Mà Cố Hành, cũng tạm thời thoát khỏi Cố phụ và Cố mẫu, cảm nhận được sự ấm áp từ Ân Âm.
Ân Âm xem lại ký ức của nguyên chủ, ở kiếp trước, vào thời điểm này, Cố phụ và Cố mẫu vẫn chưa l·y· ·h·ô·n, mà mắt của Cố Hành do không được cứu chữa kịp thời, nhãn cầu đã hoại t·ử hoàn toàn, trở thành người t·à·n t·ậ·t.
Hiện giờ, cửa hàng bữa sáng của Ân Âm ngày càng náo nhiệt, đôi khi cô còn chưa tới, khách hàng đã đứng chờ ở cửa, nếu không có Cố Hành giúp đỡ, Ân Âm thật sự sẽ không xoay xở kịp.
Cũng có chủ quán bắt chước cô bán bánh bao hình thú và các món khác, nhưng dù ngoại hình tương tự, hương vị không thể sánh bằng trù nghệ của Ân Âm - người có tài nấu ăn được ví như trù thần.
Ngoài ra, món phở xào và đ·ĩa lòng (?), trước đây chỉ bán vào cuối tuần, nay đã được bán từ thứ hai đến thứ sáu, tuy nhiên do Ân Âm không kham n·ổi, nên cô đã thuê thêm một nhân viên.
Mặt khác, dịch vụ giao hàng cũng bán rất chạy, phần lớn khách hàng đều là khách quen đã từng ăn tại cửa hàng.
- "Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ. . ."
Hôm đó, Ân Ngữ tan làm trở về, vừa mở cửa, liền nghe thấy giọng nam êm tai đang ngân nga.
Chỉ thấy Lăng Cẩn ngồi đó, ôm cây đàn ghita trong l·ò·n·g, khẽ mấp máy đôi môi mỏng, nhẹ nhàng hát, ngón tay thon dài trắng nõn gảy trên dây đàn, tạo nên những âm thanh say đắm lòng người.
Đôi mắt hoa đào sáng long lanh, tràn đầy thâm tình, nhìn Ân Ngữ chăm chú, tình cảm nồng nhiệt trong đó như muốn thiêu đốt Ân Ngữ.
Trong lòng Ân Ngữ bỗng nhiên nóng bừng.
Bên cạnh Lăng Cẩn là Ân Âm, Ân Thừa, Cố Hành, tất cả đều đang vỗ tay, âm thanh ghita cũng nhẹ nhàng hòa cùng tiếng hát.
Cô nhớ ra, hôm nay là sinh nhật của mình.
Ân Ngữ ngây người tại chỗ, trong khoảnh khắc, hốc mắt cay xè, phủ một tầng hơi nước.
Cho đến khi tiếng đàn dừng lại, tiếng hát cũng kết thúc.
Lăng Cẩn tiến lên, ôm lấy Ân Ngữ, nói bên tai cô: "Tiểu Ngữ, sinh nhật vui vẻ, ta yêu ngươi."
Ân Ngữ mỉm cười, gương mặt ửng đỏ.
Ân Âm là người cuối cùng tiến lên, Lăng Cẩn đưa cây đàn ghita trên tay anh cho cô.
"Miên Miên, cây đàn ghita này là mụ mụ mua, tặng con làm quà sinh nhật." Ân Âm đưa đàn ghita tới, tay hơi r·u·n không kiểm soát.
Nhìn cây đàn ghita trước mắt, ký ức của Ân Ngữ được khơi dậy.
Ân Ngữ yêu t·h·í·c·h nhạc cụ, trong tất cả các loại nhạc cụ, cô yêu t·h·í·c·h nhất là ghita.
Hồi còn học cấp ba, mỗi khi có thời gian, cô đều đến phòng nhạc cụ của trường, xem video trên điện thoại, học cách chơi ghita từng chút một.
Cô dường như có chút t·h·i·ê·n phú với ghita, không lâu sau, liền tự học thành công.
Cô còn học được cách sáng tác.
Khi sắp tốt nghiệp cấp ba, cô đã từng nghĩ, liệu có thể đăng ký vào học viện âm nhạc khi lên đại học, học nhạc một cách bài bản, cô rất yêu, rất yêu âm nhạc.
Mỗi khi đắm chìm trong âm nhạc, cô luôn có thể quên đi phiền não và ưu sầu, luôn cảm nhận được niềm vui mà những nốt nhạc mang lại.
Cảm giác này, tựa như một người đang lạnh cóng, được đặt mình trong ánh nắng ấm áp của mùa đông, thư thái từ thân đến tâm.
Tuy nhiên, cô biết điều này rất khó, trực giác mách bảo mụ mụ sẽ không đồng ý.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận