Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 795: Bị làm hư hài tử mềm yếu nương thân ( 25 ) (length: 4073)

Hiện tại, địa vị của hắn đã tụt dốc không phanh, không còn là hắn của trước kia nữa.
Tiểu Hổ bi phẫn rơi lệ trong lòng.
Tức giận gắp một miếng sườn bỏ vào miệng, che giấu nỗi bi thương trong lòng.
Ân, kỳ thật sườn cũng rất ngon.
- Ngụy Nghiêu ăn cơm xong, liền một mạch đi vào thư phòng đọc sách.
Căn nhà cũ của Ngụy gia, mặc dù không có nhiều gian phòng, nhưng Ngụy lão thái lúc trước cũng chừa lại một gian thư phòng cho Ngụy Nghiêu.
Ân Âm cho người xây nhà gạch ngói, tương đối lớn, gian phòng cũng nhiều, cân nhắc đến việc Ngụy Nghiêu, còn có hai đứa nhỏ cần nơi đọc sách, cũng bố trí thư phòng.
Ân Âm đi ngang qua thư phòng, xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy Ngụy Nghiêu.
Thanh niên chắp tay đứng, tay trái cầm một cuốn sách, rũ mắt đọc qua, lông mi hắn rất dài, hàng mi thon dài rũ xuống mí mắt, tạo thành một mảnh bóng mờ.
Theo góc độ của Ân Âm, chỉ có thể nhìn thấy gò má hắn, dù là như thế, cũng khó ngăn được khí chất thanh tuyển như ngọc, thanh nhã như trúc của thanh niên.
Hắn xem rất chuyên chú, cho dù chung quanh ngẫu nhiên có âm thanh khác, cũng không bị ảnh hưởng.
Không thể không nói, thanh niên nghiêm túc đọc sách quả thực có một loại khí chất hấp dẫn người khác.
Dáng vẻ an tĩnh này, so với dáng vẻ nói "chỉ có hạng đàn bà và tiểu nhân là khó dạy" trước kia, dễ coi hơn nhiều.
Ân Âm xem một hồi, quay người trở về phòng thêu bình phong.
Trong thư phòng, người nào đó lại đem trang sách vừa mới xem lại lần nữa, nguyên nhân ư, bởi vì lúc trước phân tâm, căn bản không nhìn thấy, xem kỹ lời nói, gương mặt trắng nõn của hắn còn nhuốm một vạt mỏng hồng.
Hắn hơi hơi cảm thán: Âm nương quả nhiên vẫn tưởng niệm hắn, cho nên mới nhìn lén hắn.
Bất quá dù vậy, hắn cũng sẽ không dễ dàng tha thứ.
Bất quá, hộp son phấn kia ngày mai vẫn là không nên trả lại vội, xem biểu hiện của Ân thị rồi nói.
Cũng may mắn Ân Âm không biết ý tưởng của Ngụy Nghiêu, nếu không, chắc chắn cho hắn một gậy, Ngụy Nghiêu này, đúng là đồ đầu gỗ.
- Chạng vạng tối, Ân Âm đun nước, chuẩn bị tắm rửa.
Tại thôn xóm cổ đại, mọi người không thường xuyên tắm rửa, càng không cần phải nói đun nước tắm rửa, đặc biệt nam nhân càng cẩu thả, có lúc thực sự bẩn không chịu được, trực tiếp nhảy vào suối nước tắm qua loa là xong.
Mà nguyên chủ cũng hai ba ngày mới tắm rửa một lần.
Bất quá đổi thành Ân Âm, nàng là chịu không được.
Vì thế liền ngày ngày tự mình đun nước tắm rửa.
Ân Âm đem nước đã đun xong đổ vào thùng tắm lớn, tiện tay đóng cửa cởi quần áo bắt đầu tắm rửa.
Phía thư phòng, phát giác sắc trời ngoài cửa sổ dần tối, Ngụy Nghiêu chậm rãi khép sách lại, đầu ngón tay như ngọc nhéo nhéo mi tâm, nhìn sách từ buổi trưa, con mắt có chút chua xót.
Ngụy Nghiêu cất sách, đi đến gian phòng của hắn và thê tử.
Chỉ là vừa đến cửa, chỉ thấy cửa đóng.
Sao lại đóng?
Ngụy Nghiêu hơi nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, tiện tay đẩy vào.
Sau đó, hắn nhìn thấy trong thùng tắm, hơi nóng còn chưa tan đi, phảng phất như sương trắng, làm nổi bật một thân ảnh yểu điệu mông lung.
Người kia đưa lưng về phía hắn, quần áo nửa cởi, lộ ra một mảnh lưng trơn bóng cùng với hai vai mượt mà tinh tế, tóc dài đen nhánh rối tung, càng làm nổi bật tấm lưng trắng nõn, da trắng nõn nà.
Dưới lớp quần áo, vòng eo nữ tử tinh tế, nhỏ nhắn.
Ngụy Nghiêu gần như tại khoảnh khắc nhìn thấy, liền trợn to mắt, hô hấp dồn dập.
Đại khái là nghe được thanh âm, nữ tử ngoái nhìn, tầm mắt thẳng tắp rơi trên người hắn.
Tròng mắt Ngụy Nghiêu lại lần nữa mở lớn.
"Tướng công, chàng nhưng là đang nhìn lén thiếp thân tắm rửa?" Thanh âm nữ tử thanh lảnh lót, mang một tia trêu chọc.
Bất quá lúc này Ngụy Nghiêu nghe không hiểu.
Hắn bừng tỉnh, vội vàng xoay người lui ra ngoài, vội vàng giải thích nói: "Xin lỗi, ta không cố ý."
( Bản chương xong )
Bạn cần đăng nhập để bình luận