Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 890: Sẽ khóc hài tử có đường ăn ( 44 ) (length: 3789)

Sáu năm trôi qua, Diệp Trình Niệm từ một cậu bé 13 tuổi, đã trưởng thành một thiếu niên cao 1m86, dáng người thẳng tắp như cây bạch dương.
Ở tuổi 19, khuôn mặt vốn có chút non nớt của hắn đã hoàn toàn trổ mã, mày thanh mắt tú, đường nét khuôn mặt nhu hòa, tính cách điềm tĩnh, ôn hòa như ngọc.
Do được nhảy lớp, hiện giờ Diệp Trình Niệm đã là một sinh viên năm ba khoa y. Đúng vậy, Diệp Trình Niệm thi đại học vào hệ trung y.
Nửa năm trước, Diệp Trình Niệm chỉ cần có thời gian rảnh sau giờ học là sẽ đến b·ệ·n·h viện Ân Âm ở đế đô, làm trợ thủ miễn phí cho mẹ hắn, quan s·á·t thực tế, vừa xem như thực tập, vừa xem như Ân Âm tạo điều kiện cho hắn.
Diệp Trình Niệm có t·h·i·ê·n phú về tr·u·ng y, cũng có hứng thú với nó.
"Đệ đệ ngươi đâu?" Ân Âm ấn chuông, ra hiệu cho b·ệ·n·h nhân tiếp theo đi vào, vừa hỏi.
Ngón tay thon dài của Diệp Trình Niệm cầm lấy chiếc áo blouse trắng treo bên cạnh, mặc vào người, động tác chậm rãi mà ưu nhã.
Khoác áo blouse trắng, Diệp Trình Niệm càng thêm toát lên vẻ c·ấ·m dục trên nền ôn nhu vốn có.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Ân Âm, mở cuốn sổ chuyên dụng của mình ra, khẽ thở dài một tiếng: "Cùng bạn gái đi hẹn hò rồi."
"Thằng nhóc này, tuổi còn nhỏ đã đi làm khổ con gái nhà người ta." Ân Âm nghiến răng nghiến lợi, nét bút trên cuốn sổ b·ệ·n·h án cũng đậm hơn mấy phần.
Không sai, Diệp Trình Từ vừa lên đại học đã yêu đương, hiện giờ 19 tuổi, đã có hai năm kinh nghiệm yêu đương.
Hắn muốn yêu, Ân Âm không phản đối, mấu chốt là trong hai năm hắn đã thay mấy cô bạn gái.
Nếu không phải thành tích ở trường của hắn vẫn tốt, gần đây công ty khởi nghiệp trò chơi cũng kinh doanh không tồi, Ân Âm chắc chắn sẽ nhắc nhở hắn.
Đúng vậy, khác với ca ca Diệp Trình Niệm học ngành y, Diệp Trình Từ học khoa máy tính, một năm trước, mượn Ân Âm một khoản tiền liền bắt đầu khởi nghiệp.
Ân Âm nhẹ giọng hỏi thăm tình hình của b·ệ·n·h nhân, vừa nhanh chóng viết gì đó lên sổ b·ệ·n·h án, lại kê đơn t·h·u·ố·c, sau khi b·ệ·n·h nhân rời đi, nàng quay đầu hỏi thiếu niên đang múa b·út thành văn bên cạnh.
"Đệ đệ ngươi tìm nhiều bạn gái như vậy, còn ngươi thì sao?"
Đầu ngón tay Diệp Trình Niệm khựng lại, nghiêng đầu, giọng nói mang bất đắc dĩ: "Mẹ, hiện tại con chỉ muốn học tốt y t·h·u·ậ·t thôi."
Không sai, so với đệ đệ Diệp Trình Từ chìm đắm trong yêu đương, ca ca Diệp Trình Niệm lại chìm đắm trong y t·h·u·ậ·t, không có tâm tư yêu đương.
"Thôi được rồi."
Rất nhanh, lại một b·ệ·n·h nhân đi vào.
"Ai u, bác sĩ Tiểu Diệp cũng tới rồi." Người đến là một lão nhân hơn sáu mươi tuổi, ăn mặc rất sang trọng, phía sau còn có một người đàn ông trung niên, thoạt nhìn như là quản gia kiêm vệ sĩ.
"Thẩm thúc thúc đến rồi." Ân Âm cười gật đầu, "Gần đây cảm thấy thế nào ạ?"
Lão nhân đưa tay ra, vừa mở miệng, mắt nhìn về phía Diệp Trình Niệm đang chào "Cháu chào Thẩm gia gia", trong mắt tràn đầy vẻ yêu mến.
"Tiểu Ân à, thân thể ta gần đây lại khỏe khoắn hơn nhiều..." Lão nhân họ Thẩm, lần đầu gặp Ân Âm không phải ở b·ệ·n·h viện.
Lần đó, Ân Âm đi ra ngoài mua đồ, ngẫu nhiên gặp được lão nhân bị p·h·át b·ệ·n·h tim, liền tiến lên t·h·i cứu, hai người cứ như vậy mà quen biết nhau.
Thẩm lão biết được Ân Âm là bác sĩ của b·ệ·n·h viện ở đế đô, vẫn luôn đến chỗ nàng khám b·ệ·n·h, tình hình chuyển biến tốt rất nhanh, hiện giờ xem hơn nửa năm, bây giờ là định kỳ đến khám b·ệ·n·h.
Số lần đến nhiều, liền gặp phải Diệp Trình Niệm, biết được hắn là con trai của Ân Âm, đối với Diệp Trình Niệm khôi ngô tuấn tú, tính cách ôn nhu, thực sự có hảo cảm.
Liền ra sức giới thiệu cháu gái mình, Thẩm Tiêu Tiêu.
"Cháu gái Tiêu Tiêu của ta năm nay mười tám, trẻ trung xinh đẹp, tướng mạo mỹ miều, người cũng lương thiện, tính cách dịu dàng, rất xứng đôi với bác sĩ Tiểu Diệp."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận