Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 439: Vì muốn tốt cho ngươi cường thế mụ mụ ( 10 ) (length: 3869)

Hứa Thanh Ca và hai em kỳ thật đều đồng ý cho nàng tái hôn, nếu như nàng gặp được một người yêu nàng, có thể cùng nàng đi qua quãng đời còn lại, dù sao nhiều năm như vậy, cũng có rất nhiều nam tính ưu tú theo đuổi Ân Âm.
Nhưng Ân Âm không có ý định tái hôn, hễ tỷ đệ Hứa Thanh Ca nhắc tới chuyện tái hôn trước mặt nàng, nàng liền sẽ khóc, nàng cảm thấy, trượng phu không muốn nàng, nhi nữ hình như cũng không cần nàng nữa.
Hơn mười năm qua, ba người Hứa Thanh Ca cũng chỉ dám nhắc tới hai ba lần, sau đó không dám nhắc lại, bọn họ biết, mụ mụ là muốn trông nom bọn họ.
Chỉ có bọn họ sống tốt, mụ mụ mới có thể sống tốt.
Mấy người Hứa Thanh Ca cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới việc không muốn Ân Âm, bọn họ không giống những đứa trẻ có cha mẹ ly dị khác, không muốn cha mẹ tái hôn, sợ phụ thân hoặc mẫu thân sẽ đặt sự chú ý vào gia đình và con cái sau này, bọn họ chỉ hy vọng mụ mụ của mình có thể sống bớt mệt mỏi, có thể vui vẻ hơn một chút, hạnh phúc hơn một chút.
Nhìn thấy Ân Âm tới, Hứa Thanh An có chút kinh ngạc, cũng giật mình.
Hứa Thanh An từ hai năm trước đã bắt đầu học các loại lớp, rất ít khi có thời gian nghỉ ngơi, đối với người khác mà nói, có thể thư giãn vào thời gian cuối tuần, hắn cũng dành để đi học.
Kỳ thật, có rất nhiều môn học, hắn không thích học, rất nhiều khi hắn cũng muốn ra ngoài chơi, ra ngoài vận động, nhưng hắn không thể, mụ mụ là vì tốt cho hắn, là vì bồi dưỡng hắn thành tài, hắn không thể phụ lòng mụ mụ.
Năm lớp hai, mụ mụ mỗi ngày đều sẽ đến đón hắn tan học, đến lớp ba thì không còn nữa.
Mà hôm nay, mụ mụ lại tới.
Hứa Thanh An có chút sợ, bàn tay nhỏ nắm chặt, môi mím chặt lại, khuôn mặt nhỏ hơi có chút trắng bệch.
Mụ mụ biết thành tích thi giữa kỳ của hắn sao? Bởi vì biết, cho nên mới tới sao?
"An An, tan học rồi." Lúc Hứa Thanh An đang suy nghĩ lung tung, Ân Âm đã đi tới trước mặt hắn, nhìn khuôn mặt nhỏ hơi trắng bệch của tiểu gia hỏa, còn có bàn tay nắm chặt quai cặp sách, có chút đau lòng.
Nàng biết nguyên nhân vì sao tiểu gia hỏa lại lo lắng bất an như vậy, ai, rõ ràng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, ưu tú như vậy, lại không có một chút khí tức trẻ con hoạt bát, hướng ngoại.
Trong thế giới của hắn, dường như không có từ "chơi".
"Mẹ An An, cô tới rồi?" Một giọng nói nhu hòa vang lên, hóa ra là lão sư dương cầm của Hứa Thanh An vừa mới tan học.
Thấy Dương lão sư đến gần, trong lòng Hứa Thanh An lại càng khẩn trương, càng thêm thấp thỏm.
Dương lão sư khóe miệng mang theo nụ cười nhạt nói: "Mẹ An An, chúng ta có thể tìm một chỗ riêng tư nói chuyện một chút không?"
Ân Âm nhìn nữ lão sư trẻ tuổi ôn nhu, gật gật đầu.
Hai người đi ra một khoảng cách, Hứa Thanh An ôm cặp sách ngồi trên ghế, vụng trộm nhìn về phía các nàng.
Bởi vì cách một khoảng, cho dù Hứa Thanh An có tập trung đến đâu, cũng không nghe được hai người đang nói gì.
Các nàng sẽ nói gì đây?
Mụ mụ khẳng định sẽ hỏi Dương lão sư về biểu hiện gần đây của hắn.
Mụ mụ sẽ hài lòng sao?
Dương lão sư có nói cho mụ mụ biết hôm nay hắn không chuyên tâm không?
Mụ mụ có tức giận không?
Hắn biết, bất luận hắn phạm lỗi thế nào, mụ mụ đều sẽ không đ·á·n·h hắn, nếu tức giận, mụ mụ sẽ lạnh mặt không để ý đến hắn, sẽ lộ ra ánh mắt thất vọng với hắn, điều đó còn làm hắn khó chịu hơn cả bị đ·á·n·h.
Hứa Thanh An vụng trộm quan s·á·t biểu tình của Ân Âm ở nơi không xa, bởi vì là đứng quay lưng, sắc trời lại càng ngày càng mờ, đã không nhìn rõ được nữa.
Hứa Thanh An móng tay bấm vào dây cặp, cúi đầu, cả người ỉu xìu xuống, dường như đã chuẩn bị sẵn sàng.
Ân Âm và Dương lão sư trò chuyện khoảng mười mấy phút.
"Dương lão sư, cảm ơn cô." Sau khi rời đi, Ân Âm hướng Dương lão sư nói lời cảm ơn.
(Chương này hết)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận