Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1429: Bảo bối, mụ mụ mang ngươi về nhà ( 36 ) (length: 3900)

"Không phải như thế này thì còn có thể như thế nào, chẳng lẽ Khả Khả sẽ nói dối hay sao." Hoan Hoan còn chưa kịp trả lời, Hứa mẫu liền cất cao giọng ngắt lời, trừng mắt lườm Hứa Sở Văn một cái.
Hứa Khả Khả càng khóc lớn hơn, thút thít nói: "Nãi nãi, ca ca, hai người đừng vì ta mà cãi nhau, thực xin lỗi, đều là lỗi của ta."
Hứa Sở Văn vốn dĩ vừa bước vào, nhìn thấy Hứa Khả Khả khóc liền mềm lòng, lại bị Hứa mẫu xẵng giọng một câu, trong lòng cũng ngầm thiên về phía Hứa Khả Khả. Đương nhiên, hắn cũng cho rằng như lời Hứa mẫu nói, Hứa Khả Khả sẽ không lừa hắn.
Hứa mẫu ôm Hứa Khả Khả, một mực dỗ dành xót xa: "Đừng khóc, Khả Khả của nãi nãi đừng khóc, làm sao có thể là lỗi của con chứ, con có lòng tốt, nhưng có đôi khi lòng tốt không được báo đáp a. Trên đời này người lang tâm cẩu phế còn nhiều, rất nhiều."
Nước mắt trong hốc mắt Hứa Hoan Hoan lúc này lặng lẽ không một tiếng động rơi xuống mặt đất, những lời nói ác độc như chỉ cây dâu mà mắng cây hòe của Hứa mẫu giáng xuống nàng, khiến nàng không biết làm sao, chỉ cảm thấy ủy khuất.
Nàng không có, nàng không có đẩy Hứa Khả Khả, cũng không có làm Hứa Khả Khả khóc.
Nàng nhìn về phía ca ca Hứa Sở Văn, ánh mắt mang theo chờ mong, há miệng "ô ô" kể lể, vừa lắc đầu.
Nhưng trong căn phòng này, người ca ca duy nhất Hoan Hoan tin cậy cũng không đứng về phía nàng, hắn xem sự sốt ruột của Hoan Hoan như là ngụy biện.
"Hoan Hoan, xin lỗi Khả Khả đi." Hứa Sở Văn trầm giọng nói.
Động tác của Hoan Hoan khựng lại, chỉ nhìn Hứa Sở Văn.
"Hoan Hoan, ở trong nhà phải tương thân tương ái, không thể ức h·i·ế·p người khác, ca ca tin tưởng con hẳn là cũng không cố ý, nhưng làm sai thì phải xin lỗi, chỉ cần con xin lỗi, Khả Khả khẳng định sẽ tha thứ cho con."
Trong miệng Hoan Hoan không còn sốt ruột phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa, bàn tay nhỏ vốn muốn kéo Hứa Sở Văn cũng rụt trở về, thậm chí không còn thút thít nữa.
Giây phút này, nàng lựa chọn im lặng.
Bởi vì nàng biết, chỉ cần người khác không tin tưởng, cho dù nàng có giải thích thế nào đi nữa cũng vô dụng.
Giây phút này, sự chán ghét bản thân của Hoan Hoan cũng lên tới đỉnh điểm.
Vì cái gì, vì cái gì bọn buôn người lúc trước lại lựa chọn cắt lưỡi của nàng, làm cho nàng hiện tại ngay cả năng lực giải thích cho chính mình một câu cũng không có.
Nhìn ác ý nhắm vào mình muội muội, nhìn chán ghét mình nãi nãi, nhìn không tin tưởng mình ca ca, giờ khắc này Hứa Hoan Hoan cảm thấy thực sự bất lực, thậm chí có một khoảnh khắc, nàng tuyệt vọng nghĩ, có phải hay không nàng không nên được tìm về, nếu như nàng không về nhà, thì hiện tại mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Nàng nhớ tới trước kia khi bị bắt cóc, có đôi khi đi ăn xin, sẽ bị người khác ghét bỏ đuổi đi, cho dù là như vậy, nhưng cũng không có cảm thấy chật vật như bây giờ.
Bả vai nàng từng chút một rũ xuống, hàng mi dài che lấp đôi mắt ngày càng ảm đạm của nàng.
- Ân Âm nhanh chóng giải quyết xong công việc ở công ty rồi trở về nhà.
Chỉ là vừa vào cửa, liền cảm thấy bầu không khí trong nhà không được bình thường.
Lúc nàng trở về đã hơn bảy giờ, Hứa gia bảy giờ ăn cơm, mọi người trong nhà đều đã ăn cơm xong, Hứa Chi Hoành bởi vì ban ngày đến trường học làm chậm trễ thời gian, cho nên hiện tại vẫn còn đang tăng ca chưa về.
"Hoan Hoan đâu?" Ân Âm hỏi.
Nàng nhìn thấy Hứa mẫu và Hứa Khả Khả đang xem ti vi, cũng thấy Hứa Sở Văn đang đọc sách, chỉ là không nhìn thấy Hoan Hoan.
Hứa mẫu vốn dĩ đã nghẹn đầy bụng tức giận, lúc này nghe Ân Âm hỏi như vậy, lập tức liền mở miệng, hừ lạnh một tiếng: "Ăn cơm xong trốn trong phòng ngủ rồi, không phải là bảo nó nói lời xin lỗi sao, làm sai chuyện còn không thừa nhận."
Ân Âm nhíu mày: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Hứa mẫu định mở miệng nói, nhưng Hứa Khả Khả ở bên cạnh kéo bà.
(Kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận