Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 399: Hùng thái tử hoàng hậu nương thân ( 34 ) (length: 4135)

Ánh trăng không biết từ khi nào đã bị mây đen che khuất, ngay cả những vì sao cũng không thấy được, trong màn đêm, một mảnh ảm đạm.
Gió thổi qua, mang theo một chút hơi lạnh.
"Nương nương, người còn chưa ngủ sao?" Lục Nha hỏi.
"Muốn đi ngủ." Ân Âm nói, dừng một chút, nàng lại hỏi, "Ngự Thư phòng bên kia tình hình như thế nào?"
Lục Nha cắn răng nói: "Nghe Đức công công nói, bệ hạ đem mình nhốt vào Ngự Thư phòng, bất luận kẻ nào cũng không cho phép đi vào, chỉ là trước đó có sai người mang rất nhiều rượu vào trong."
Ân Âm khẽ mím môi, hàng mi dài che khuất cảm xúc nơi đáy mắt, nàng nhớ tới trước kia, khi tâm trạng Tiêu Thanh Hành cực kỳ không tốt, hắn sẽ uống rượu.
Trong ký ức, lần Tiêu Thanh Hành uống đến lợi hại nhất, chính là khi biết được chân tướng về cái c·h·ế·t của nguyên hậu, nguyên hậu kỳ thật là bị tiên đế và kế hậu liên thủ hại c·h·ế·t, còn là vì bảo vệ Tiêu Thanh Hành khi còn nhỏ.
Ngày đó, hắn uống đến say khướt.
Ngày thường, Tiêu Thanh Hành vẫn luôn kiên cường và quả cảm, trước mặt các triều thần ủng hộ hắn, hắn càng anh minh cơ trí, nhưng hắn cũng là người, cũng có thất tình lục dục, cũng có lúc hồ đồ và yếu đuối. Nhưng có một số lựa chọn, một khi đã chọn thì phải nhận lấy hậu quả.
Cũng chỉ có khi đóng cửa, uống say, hắn mới dám bộc lộ một chút yếu đuối của người bình thường.
Chỉ bất quá khi đó, khi Tiêu Thanh Hành say, Ân Âm sẽ vất vả ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà chăm sóc hắn, còn hiện giờ...
"Đi phân phó Tiểu Đức Tử, nửa đêm nấu một bát canh giải rượu cho bệ hạ."
Ân Âm chậm rãi đóng cửa sổ lại, hiện giờ nàng có thể làm chỉ có bấy nhiêu.
-
Các đại thần phát hiện, Kiến Minh đế vốn có chút từ chối việc tuyển tú, thế mà sau khi bọn họ lại một lần nữa đề nghị tuyển tú thì đồng ý, nhưng bọn họ rõ ràng có thể thấy được, tâm trạng Kiến Minh đế không tốt, liên tiếp phát hỏa rất lớn trong những việc khác, một số triều thần bởi vì một số nguyên nhân mà bị giáng chức.
Những người đó, đều không ngoại lệ, đều là những người đã từng kiên trì việc tuyển tú.
Ân phụ, với tư cách Trấn Bắc vương, tự nhiên cũng phải vào triều, bất quá cho tới nay, sự hiện diện của ông đều tương đối thấp, đảo không phải vì thân phận nguyên nhân, rốt cuộc ông là phụ thân của hoàng hậu nương nương, càng là đại công thần giúp Kiến Minh đế đoạt lấy ngôi vị, bản thân ông trừ khi có liên quan đến việc binh, ông sẽ phát biểu ý kiến, những nơi khác, ông sẽ không dễ dàng nhúng tay.
Mà nhị ca, tứ ca của Ân Âm, cũng giống như vậy.
Ân gia, Ân phụ, Ân mẫu tình cảm sâu đậm, sinh năm người con trai và một người con gái.
Con gái Ân Âm là đứa con nhỏ nhất, cũng là người được sủng ái nhất.
Trong tám năm chinh chiến cùng Lương quốc, đại ca, tam ca, ngũ ca của Ân Âm đều lấy phương thức thảm thiết mà hy sinh nơi sa trường.
Đặc biệt là người thương nàng nhất, ngũ ca, vì cứu viện bách tính bị Lương quốc vây khốn ở một thị trấn, bản thân vốn đã trọng thương, lại bị tướng quân Lương quốc bắt được, cuối cùng bị treo trên tường thành lăng trì đến c·h·ế·t, nghe nói khi hắn c·h·ế·t, cả người đều thành huyết nhân, máu tươi chảy đầy đất.
Ân Âm không tận mắt chứng kiến hình ảnh đó, nhưng trong những giấc mộng nửa đêm tỉnh dậy, lại luôn có thể mơ thấy.
Trong mộng, một màu máu bao phủ, ba người ca ca của nàng c·h·ế·t thảm, vì giúp Tiêu Thanh Hành đăng cơ, vì hy vọng muội muội mà bọn họ yêu thương nhất có thể hạnh phúc.
Cho nên, Ân Âm làm sao có thể tha thứ cho Tiêu Thanh Hành đây.
Khi Trịnh Yên Nhi được nạp làm th·i·ế·p, khi vừa nghe tin, Ân mẫu liền đến vương phủ, bà khí thế hung hăng muốn chất vấn Tiêu Thanh Hành, thậm chí còn nói chỉ cần Ân Âm đồng ý, liền mang theo trấn bắc quân theo phò lục hoàng tử, mang hai mẹ con họ rời đi, không cần Tiêu Thanh Hành, hoặc là trở về biên cảnh, tự lập làm vương, để Ân Âm trở thành tiểu công chúa cao cao tại thượng, không buồn không lo.
Nếu như lúc trước Ân Âm đồng ý, có lẽ Tiêu Thanh Hành hiện giờ chưa chắc đã có thể lên làm hoàng đế.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận