Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1501: Thỉnh gõ mở nàng tâm cửa ( 29 ) (length: 4002)

【Cùng người mình thầm yêu trộm nhớ lần đầu tiên thân cận là cảm giác gì? Ta cảm thấy, đại khái chính là: Nếu như có thể ôm thêm một lúc nữa thì tốt biết mấy. Biết được ngươi thích harmonica của ta, vui vẻ tràn ngập trong tim ta, ta nói, sau này muốn thổi harmonica cho ngươi nghe, là nghiêm túc, ta thực ra có rất nhiều nhạc cụ, biết chơi dương cầm, vĩ cầm, trống... Những thứ này đều là khi còn nhỏ cần thiết phải học, nhưng harmonica là ta mới học gần đây, vì ngươi mà học. Ân Ân di nói âm nhạc có thể thư giãn tâm tình.
Nữ hài ta thầm yêu a, nếu như có thể, quãng đời còn lại ta muốn vẫn luôn được thổi harmonica cho ngươi nghe, chỉ cho một mình ngươi nghe.】 Cuối cùng đặt dấu chấm hết, thiếu niên gác bút lại, nhật ký bản mở ra, tâm tư thiếu niên trong đêm tối này như hoa ngoài cửa sổ chầm chậm sinh trưởng, chỉ đợi có một ngày, hoa tại ngày xuân bên trong nở rộ, hương hoa thơm ngát quãng đời còn lại.
- Lâm Ngọc Sương không nghĩ đến những ngày tiếp theo, mỗi buổi sáng, Chu Thanh Hoàn đều sẽ tới sân thể thao chạy bộ, hơn nữa thời gian chạy bộ cùng nàng không sai biệt lắm, cơ hồ lần nào cũng có thể gặp gỡ.
Hai người có lúc lại nói với nhau một hai câu, có khi lại chỉ là không xa không gần mỗi người chạy một đường, có thể cho dù là như vậy, Lâm Ngọc Sương cũng cảm thấy cao hứng.
Lâm Ngọc Sương theo rất lâu trước kia cũng đã càng ngày càng ít cảm nhận được vui vẻ và những tâm tình tương tự.
Nhưng, mụ mụ thay đổi làm nàng vui vẻ, Trịnh Thúy Bình rời đi làm nàng cao hứng, mỗi ngày gặp được thiếu niên, cũng làm cho nàng cao hứng, cho dù những niềm vui này cũng không nhiều.
Càng làm cho Lâm Ngọc Sương kinh ngạc là, Lâm Ngọc Sương lại có một ngày sẽ thấy Chu Thanh Hoàn ở trong nhà mình.
Đó là tối thứ sáu, nàng đi tiệm sách mua sách về nhà, đẩy cửa ra, liền thấy thiếu niên ngồi trên sofa, ti vi đang mở.
Mặt trời chiều ngả về tây, phòng khách có chút lờ mờ, nghe được thanh âm thiếu niên nhìn qua, ánh mắt vẫn như cũ lưu quang dật thải, nói: "Lâm bạn học, chúng ta lại gặp mặt."
Lâm Ngọc Sương có chút ngây ngốc.
Lúc này, Ân Âm từ trong phòng bếp bưng ra một bàn hoa quả: "Sương Sương về rồi à. Đây là Thanh Hoàn, các ngươi hẳn là nhận biết nhau đi."
Tại mụ mụ kể lại.
Lâm Ngọc Sương thế mới biết, hóa ra mụ mụ Chu Thanh Hoàn đã từng là khuê mật của mụ mụ mình, gần đây các nàng đã liên lạc lại.
Bởi vì vợ chồng Chu gia có việc phải ra nước ngoài nửa năm, không quá yên tâm về con trai, cho nên liền mua cho con trai một căn hộ tại tiểu khu mà Ân Âm đang ở, để Ân Âm ngẫu nhiên có thể tiện bề chiếu cố Chu Thanh Hoàn.
Vì thế, Chu Thanh Hoàn hôm nay liền tới nhà.
Lâm Ngọc Sương như thế nào cũng không nghĩ đến, cư nhiên lại là nguyên nhân này, nàng cảm thấy có chút huyền huyễn.
Sự thật, Ân Âm nói nửa thật nửa giả.
Nguyên chủ cùng mụ mụ Chu Thanh Hoàn xác thực đã từng là khuê mật tốt nhất thời đại học, nhưng sau này hai người có chút không hợp nhau về tam quan, lại thêm việc Chu mẫu gả vào hào môn, nguyên chủ với lòng tự tôn và háo thắng cực mạnh đã đơn phương xa cách Chu mẫu.
Trước đó không lâu, nguyên chủ ra cửa, trùng hợp gặp gỡ Chu mẫu.
Mặc dù nhiều năm không gặp, nhưng Chu mẫu vẫn liếc mắt một cái nhận ra người khuê mật tốt nhất đã từng giúp đỡ nàng.
Sau đó khi nói đến con cái hai bên, Ân Âm mới biết được hóa ra nàng là mụ mụ Chu Thanh Hoàn.
Những điều này đời trước nguyên chủ không hề hay biết.
Chẳng qua nếu như nguyên chủ biết, nàng sẽ chỉ càng thêm phản đối Chu Thanh Hoàn cùng Lâm Ngọc Sương ở cùng nhau.
Chu mẫu là người không thiếu bạn bè, Ân Âm vẫn thực sự thích ở chung cùng nàng, lại thêm sự tồn tại của Chu Thanh Hoàn, nàng đối với Chu mẫu càng thêm có hảo cảm, khi hàn huyên xong, Chu mẫu còn kéo tay nàng, nói nếu như hai đứa nhỏ có thể yêu thích nhau, sau này làm thông gia thì tốt biết mấy.
Sau đó, Ân Âm cùng Chu mẫu cũng thường xuyên liên hệ.
- Bạo chương xong rồi, tung hoa ヽ ( °▽° )ノ ( bản chương xong )
Bạn cần đăng nhập để bình luận