Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1034: Tinh Tinh cô nhi viện viện trưởng mụ mụ ( 56 ) (length: 3854)

"Tiếu Tiếu, ngươi sao không nghe lời mụ mụ, ngươi như thế này mụ mụ sẽ rất đau lòng. Đi theo mụ mụ nào, mụ mụ mua xe đồ chơi cho ngươi, có được không?"
"Lại đây, để mụ mụ ôm một cái nào."
Mắt thấy "mụ mụ" sắp xốc chăn lên muốn ôm hắn, Tiếu Tiếu sợ tới mức nhảy dựng, hắn vội vàng muốn xuống giường. Do giường quá thấp, lại thêm cuống quýt, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất.
"Tiếu Tiếu, con muốn đi đâu?" Lục Dao vội vàng giữ chặt Tiếu Tiếu đang có chút phát cuồng.
Có điều lúc này Tiếu Tiếu có sức lực rất lớn, mà Lục Dao, mấy năm nay vẫn luôn tìm kiếm con trai, tâm lực hao tổn quá độ lại mắc chứng u uất, cả người gầy đến đáng thương, chẳng còn bao nhiêu sức.
Bị Tiếu Tiếu hất một cái, không kịp thời giữ chặt hắn.
Thế là, Tiếu Tiếu chạy đi.
Lục Dao cũng theo sát phía sau hắn đuổi theo.
"Đi ra, đi ra đi."
"Các ngươi đều là giả, đều là đồ giả."
"Tiếu Tiếu là trẻ mồ côi, Tiếu Tiếu không có ba ba mụ mụ."
Tiếu Tiếu với thân thể bé nhỏ chạy về phía trước, sau lưng, "ba ba mụ mụ" của hắn đang truy đuổi, hệt như ác quỷ muốn kéo hắn vào địa ngục.
"Tiếu Tiếu, đừng chạy, con cẩn thận." Lục Dao đuổi theo, do vì toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người Tiếu Tiếu, còn không cẩn thận bị đụng ngã, đến mức không thể đuổi kịp Tiếu Tiếu.
Mà Tiếu Tiếu một đường chạy ra khỏi bệnh viện.
Lúc này Tiếu Tiếu chỉ biết rằng hắn muốn chạy về phía trước, liều mạng mà chạy, hắn không muốn bị "ba ba mụ mụ" đáng sợ kia đuổi theo.
Rất nhanh, hắn liền chạy đến bên lề đường.
Trên đường cái bên ngoài bệnh viện, người rất đông, xe cộ cũng nhiều.
Mà Lục Dao đuổi theo ra, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một màn làm nàng muốn nứt cả khóe mắt.
Chỉ thấy Tiếu Tiếu bất chấp tất cả mà chạy về phía trước, mà ở chỗ rẽ, một chiếc xe đột nhiên xuất hiện. Theo góc độ của tài xế, chỗ Tiếu Tiếu đứng là điểm mù, hắn không nhìn thấy Tiếu Tiếu, vậy nên xe vẫn cứ thế mà chạy tới.
Mắt thấy xe sắp va vào Tiếu Tiếu.
"Tiếu Tiếu, tránh ra." Lục Dao vội vàng tiến lên.
"Rầm" một tiếng vang lên.
"A, xảy ra tai nạn rồi."
"Nhanh, gọi 110 báo cảnh sát."
"Nhanh đưa đến bệnh viện."
Tiếu Tiếu bị nhào tới, lúc này hắn đang được một người bảo vệ ở dưới thân.
Tiếu Tiếu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Lục Dao, còn có cả máu tươi đang tràn ra từ trên người nàng.
"Tiếu Tiếu, không, không được chạy loạn, không muốn, không muốn rời xa mụ mụ nữa." Lục Dao đứt quãng nói xong câu đó, nhắm mắt lại ngã lên người Tiếu Tiếu.
Xung quanh rất nhiều người, âm thanh rất ồn ào.
Có người báo cảnh sát, có tài xế xuống xe xem xét, có người qua đường vây xem, có người vội vàng đi tìm bác sĩ.
Tiếu Tiếu cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không nghe thấy, trước mắt là một mảng huyết sắc.
"Nhanh, đưa vào phòng cấp cứu."
Ân Âm cùng Diệp Thước thế nào cũng không nghĩ tới, chỉ trong chốc lát, Tiếu Tiếu cùng Lục Dao đã ra ngoài bệnh viện, Lục Dao còn vì bảo vệ Tiếu Tiếu mà gặp tai nạn.
"Lục a di, Lục a di." Tiếu Tiếu nắm chặt cáng cứu thương, khóc lóc muốn cùng vào phòng cấp cứu.
Diệp Thước vội vàng ôm hắn vào trong ngực, hắn ôm rất chặt rất chặt, phảng phất như vậy mới có thể tiếp thêm dũng khí cho mình và Tiếu Tiếu.
"Tiếu Tiếu không sợ, mụ mụ của con không sao, sẽ không có việc gì."
"Mụ mụ?" Tiếu Tiếu hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Diệp Thước, "Lục a di thật sự là mụ mụ của Tiếu Tiếu sao?"
"Đúng vậy, Tiếu Tiếu, con là con của ta và mụ mụ con. Những năm này, chúng ta vẫn luôn tìm con. Tiếu Tiếu, ba ba là thật, mụ mụ cũng là thật. Về sau chúng ta sẽ luôn ở bên cạnh con."
"Diệp thúc thúc là ba ba, Lục a di là mụ mụ." Tiếu Tiếu lẩm bẩm.
Hắn nắm lấy ống tay áo của Diệp Thước, sợ hãi lại hoảng loạn: "Tiếu Tiếu hại mụ mụ, Tiếu Tiếu là đứa trẻ hư."
- Tạp văn, hôm nay bốn nghìn chữ.
(Bản chương kết thúc)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận