Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Chương 1559: Gây dựng lại gia đình mụ mụ ( 15 )

Nghĩ đến giáo viên chủ nhiệm của lớp Vệ Đình đang dạy, Ân Âm lại nghĩ tới một người khác, đó chính là một chủ nhiệm khoảng năm mươi tuổi của trường tiểu học Ngũ Thâm, chủ nhiệm Dương, là một trong số ít những người có phẩm cách không tệ ở trường tiểu học Ngũ Thâm. Đời trước, sau khi Vệ Đình chết, nguyên chủ đến trường học để điều tra sự việc Vệ Đình bị bắt nạt, chính là chủ nhiệm Dương đã phối hợp.
Theo tư lịch mà nói, chủ nhiệm Dương vốn dĩ nên làm hiệu trưởng trường tiểu học Ngũ Thâm, nhưng hết lần này đến lần khác sau khi hiệu trưởng nhiệm kỳ trước rời chức, hiệu trưởng hiện tại lại dựa vào bối cảnh chen ngang, lại còn coi chủ nhiệm Dương như cái gai trong mắt, nếu không phải sợ làm quá mức khó coi, hắn thậm chí còn không muốn cho chủ nhiệm Dương một vị trí chủ nhiệm.
Các giáo viên trong trường biết hiệu trưởng không thích chủ nhiệm Dương, bởi vậy cũng xa lánh hắn.
Chủ nhiệm Dương ngược lại không để ý lắm, hắn chỉ muốn dạy dỗ tốt học sinh của mình.
Vốn dĩ theo năng lực của chủ nhiệm Dương, hắn hẳn là có thể dạy lớp sáu, nhưng hiệu trưởng lại để hắn liên tục mấy năm đều dạy lớp hai, mặc dù như thế, nhưng năng lực giảng dạy của chủ nhiệm Dương vẫn tương đối xuất sắc, học sinh thường đạt được thành tích ưu tú, đây cũng là nguyên nhân mà đương nhiệm hiệu trưởng không thể tùy tiện nhằm vào chủ nhiệm Dương.
Chuyện Vệ Đình bị Chu Xuyên bọn họ bắt nạt, Ân Âm không có ý định bỏ qua dễ dàng, nhưng đi tìm giáo viên chủ nhiệm lớp Vệ Đình là Triệu lão sư khẳng định là không được, cho nên chủ nhiệm Dương này là một lựa chọn không tồi.
Ân Âm suy tư một phen trong đầu, đã có kế hoạch.
- Nàng ra ngoài mua cháo, mỗi người một bát cùng Vệ Đình ăn.
Vệ Đình vừa uống cháo, vừa lén nhìn mụ mụ bên cạnh, khóe miệng bất giác cong lên, đã rất lâu rất lâu rồi, không có cùng mụ mụ đơn độc ăn cơm.
Từ sau khi đến nhà Chu Dật, Vệ Đình và người nhà họ Chúc đều ăn cơm cùng nhau, nguyên chủ nấu ăn có khẩu vị thiên về cay, vì chiều theo khẩu vị của người nhà họ Chu, hơn nữa món ăn cũng là món người nhà họ Chu thích, nguyên chủ và Vệ Đình có khẩu vị thiên về thanh đạm, thích những món ăn khác với người nhà họ Chu, cho nên Vệ Đình từ khi đến nhà họ Chu, ăn cũng không được nhiều, vốn đang là giai đoạn phát dục của trẻ nhỏ, không thể bổ sung dinh dưỡng, giờ lại càng thêm gầy gò nhỏ bé.
Vệ Đình rất thích cảm giác an tĩnh như thế này, cùng mụ mụ ăn đồ ăn, cho dù chỉ là một bát cháo, hắn cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Vệ Đình là một đứa trẻ thiếu thốn tình yêu thương, cũng là một đứa trẻ dễ dàng thỏa mãn.
"Đình Đình, mụ mụ lát nữa muốn đến trường học xin phép nghỉ cho con, sẽ rời đi một khoảng thời gian ngắn, con có thể ở lại bệnh viện đợi mụ mụ được không?"
Uống cháo xong, Ân Âm hỏi, "Mụ mụ sẽ rất nhanh trở về."
"Rất nhanh sao?"
Vệ Đình nhỏ giọng hỏi.
"Ừm."
Vệ Đình khẽ gật đầu:
"Đình Đình sẽ ở đây đợi mụ mụ trở về."
Mặc dù bác sĩ nói tình huống của Vệ Đình đã ổn định, nhưng Ân Âm vẫn không yên tâm lắm, cho nên định để Vệ Đình ở lại bệnh viện thêm một ngày nữa, hơn nữa, nàng cũng có một số việc cần xử lý.
Trước khi rời khỏi bệnh viện, nàng nhờ y tá hỗ trợ trông chừng đứa trẻ một chút, sau đó lái xe đến trường tiểu học Ngũ Thâm, trực tiếp tìm đến chủ nhiệm Dương.
Chủ nhiệm Dương là một ông lão gầy gò khoảng năm mươi tuổi, có lẽ là do ngày thường lo lắng quá nhiều, dáng vẻ xem ra già hơn rất nhiều so với tuổi thật.
Ân Âm đem chuyện Vệ Đình bị bắt nạt, cùng với việc Triệu lão sư không quan tâm nói cho hắn biết.
Chủ nhiệm Dương nghe xong, mặt trầm xuống:
"Cô nói là sự thật?"
"Chủ nhiệm Dương, tôi nghe nói trường tiểu học Ngũ Thâm có lắp đặt theo dõi, chúng ta xem xem liền biết."
"Được, cô đi theo tôi."
Làm chủ nhiệm, chủ nhiệm Dương vẫn có quyền xem theo dõi.
Nghĩ đến tình huống Ân Âm nói, chủ nhiệm Dương nhíu mày, kỳ thật hắn vẫn luôn cảm thấy sau khi hiệu trưởng mới nhậm chức, nề nếp của trường học không được tốt lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận