Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1008: Tinh Tinh cô nhi viện viện trưởng mụ mụ ( 30 ) (length: 4094)

Trần Cung cầm bức tranh trở về phòng ngủ của mình, căn phòng giản dị, chỉ có hai màu đen trắng, trong đó màu đen chiếm phần lớn. Rõ ràng hiện tại là ban ngày, mở cửa sổ, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào nhưng không hiểu sao, gian phòng vẫn bị bao phủ bởi một tầng áp lực của bóng tối.
Trần Cung lại tại gian phòng tối tăm này tỏ ra rất là nhẹ nhõm.
Vợ của Trần Cung tên là Trần Lệ, hai người kết hôn đã vài chục năm, nhưng trừ nửa năm đầu, sau đó hai người đều ngủ riêng phòng.
Trần Cung cởi khuy áo vest, tiện tay ném bộ vest đen lên ghế sofa.
Ống tay áo sơ mi trắng được xắn lên một chút, để lộ cánh tay.
Hắn đi tới trước bàn đọc sách của mình, đứng một lát, lập tức mở ngăn kéo. Từ trong ngăn kéo lấy ra một món đồ.
Nếu là Miên Miên ở trong phòng này, nhất định có thể nhận ra đó chính là con búp bê vải nhỏ đã làm bạn với nàng từ lâu, nhưng lại biến mất.
Miên Miên rất quý trọng con búp bê vải nhỏ, mặc dù do thường xuyên mang theo nên có chút cũ, nhưng nó rất sạch sẽ, cũng không có bất kỳ chỗ nào bị hư hại.
Mà lúc này, con búp bê vải nhỏ lại hoàn toàn thay đổi.
Chỉ thấy bím tóc của con búp bê vải nhỏ bị xõa ra, váy bị kéo cắt, chỗ này thiếu một mảnh, chỗ kia rách một mảnh, còn có một cái chân cũng không thấy đâu.
Nếu như Miên Miên nhìn thấy bộ dạng lúc này của con búp bê vải nhỏ, khẳng định sẽ rất đau lòng, rất đau lòng.
Con búp bê vải nhỏ này là vào ngày thứ hai sau khi Miên Miên tới đây, Trần Cung trong lúc vô tình nhìn thấy nó ở đầu giường nàng.
Thấy tiểu cô nương trân trọng con búp bê vải nhỏ như vậy, Trần Cung rất không vui, cuối cùng đã lấy nó đi.
Giờ đây, con búp bê vải liền thành ra bộ dạng như vậy.
Nhìn con búp bê vải nhỏ rách nát trước mắt, Trần Cung dường như nghĩ tới điều gì, đáy mắt xẹt qua một tia tăm tối, khóe môi hơi hơi cong lên một nụ cười quỷ dị.
Ném con búp bê vải nhỏ vào ngăn kéo, hắn lại cầm lấy bức tranh vừa lấy từ Miên Miên.
Miên Miên có thiên phú vẽ tranh rất tốt, nếu là ở gia đình bình thường, cha mẹ khẳng định sẽ đưa nàng đi học vẽ.
Nhưng Trần Cung không có ý định này.
Tiểu cô nương, nên ở trong nhà, cả ngày chạy ra ngoài làm gì.
Nhìn bức tranh trước mắt, Trần Cung lại nghĩ tới hình ảnh lần đầu tiên đi cô nhi viện Tinh Tinh chọn lựa con cái.
Nhiều đứa trẻ như vậy, hắn liếc mắt một cái liền nhìn trúng Miên Miên.
Xinh đẹp, nhu thuận lại nghe lời.
Cho nên, hắn cùng Trần Lệ thương lượng, không tiếc dùng ba vạn đồng tiền, chỉ để nhanh chóng nhận nuôi Miên Miên.
Đến nay đã được nửa năm.
Ngón tay thon dài của Trần Cung chậm rãi xé bức tranh, từng chút từng chút một, âm thanh xé rách trong căn phòng tối tăm có chút quỷ dị.
Bức tranh, vỡ thành từng mảnh, Trần Cung không ném vào thùng rác, mà là đặt nó ở trong ngăn kéo.
Cuối cùng cùng con búp bê vải nhỏ rách nát kia cùng nhau lưu lại trong ngăn kéo.
. . .
Từ trong phòng đi ra, Trần Cung đã thay một bộ quần áo thoải mái, hắn đi về phía phòng bếp, định nấu cơm cho mình và Miên Miên.
Trần Lệ không nấu cơm cho con cái.
Trong tình huống bình thường, khi Trần Cung ở nhà, là Trần Cung nấu cơm, nhưng cũng chỉ làm phần của hắn và con, Trần Lệ thường xuyên không ở nhà, cho dù có ở nhà, Trần Cung cũng sẽ không để ý tới nàng.
Khi Trần Cung ra ngoài làm việc, sẽ nhờ hàng xóm sát vách đưa cơm cho Miên Miên, trước đó Trần Cung đã trả cho hàng xóm một khoản thù lao.
"Miên Miên, ăn cơm." Làm xong cơm, Trần Cung gọi.
Miên Miên chậm rãi từ trong phòng đi ra.
Trần Cung ôm Miên Miên ngồi lên đùi, dùng thìa đút cho nàng từng miếng cơm, vừa ôn hòa hỏi: "Ngon không?"
"Ngon ạ." Miên Miên gật đầu.
Đồ ăn Trần Cung làm xác thực rất ngon, không chỉ là hắn dựa theo sở thích của Miên Miên mà làm, còn bởi vì hắn có trù nghệ đã được rèn luyện qua thời gian dài.
Trần Cung nhớ, cũng không chỉ Miên Miên một người nói hắn nấu cơm ngon, "các tỷ tỷ và muội muội" của nàng cũng từng nói qua.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận