Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1282: Lưu manh tử thanh niên trí thức mụ mụ ( 28 ) (length: 3851)

Lời xin lỗi của Triệu Hữu rốt cuộc cũng làm cho ánh mắt lạnh lẽo của Phó Hàn dịu đi đôi chút, chỉ là trái tim vẫn cứ cứng rắn, đại khái là do những năm qua, hắn đã trải qua quá nhiều thói đời nóng lạnh.
Hắn nói: "Đồ vật ta đã tìm được, lời xin lỗi của ngươi ta cũng tiếp nhận, các ngươi có thể trở về."
Triệu Hữu nắm chặt nắm tay nhỏ không nói chuyện, mặc dù nam nhân trước mắt nói tha thứ hắn, nhưng Triệu Hữu cảm thấy, so với việc nói tha thứ hắn, chi bằng nói là không để ý hắn có xin lỗi hay không, điều này khiến Triệu Hữu có chút không rõ ràng cho lắm.
Phó Hàn nói xong, xoay người định trở về chuồng bò.
Chỉ là, đại khái là do phía trước chân vốn không thoải mái, lại thêm ngâm nước cả buổi trưa, lúc này không chú ý, chân vừa cử động, liền truyền đến cơn đau thấu tim, Phó Hàn không cẩn thận, cả người liền ngã về phía trước.
"Ây, cẩn thận." Triệu Vệ Đông tay mắt lanh lẹ, bước lên trước đỡ lấy hắn.
Phó Hàn được đỡ lấy sửng sốt một chút, lập tức thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Triệu Vệ Đông cười ha ha: "Không cần cảm ơn."
Lúc này, Ân Âm mở miệng: "Ta thấy chân Phó tiên sinh hình như không được tốt lắm, chỗ ta có một ít thuốc dán hiệu quả không tệ, hay là ta đưa một ít cho Phó tiên sinh, coi như là quà xin lỗi của thằng nhóc thối nhà ta."
Vốn dĩ Ân Âm tính mang đồ ăn hoặc đồ vật khác, dù sao ở chuồng bò ngày tháng khẳng định không dễ chịu, nhưng nàng cảm thấy, Phó Hàn chắc chắn sẽ không nhận, cho nên, chi bằng trước giúp Phó Hàn chữa trị chân của hắn.
Ân Âm biết Phó Hàn khẳng định là muốn cự tuyệt, vì thế trước khi hắn kịp từ chối, kéo Triệu Vệ Đông và Triệu Hữu nhanh chóng rời đi.
"Vậy Phó tiên sinh, chúng ta về trước đây."
Đợi đến khi Phó Hàn lấy lại tinh thần, bọn họ đã đi được một khoảng, mà Phó Hàn cũng không có cách nào cự tuyệt.
Phó Hàn nghĩ, nếu ngày mai bọn họ đưa thuốc dán qua, liền bảo bọn họ mang về là được, hắn cũng không cần quà xin lỗi gì cả.
Hơn nữa, Phó Hàn cũng cảm thấy, với tình trạng chân của hắn hiện giờ, cho dù là đi bệnh viện lớn, đều không có cách nào chữa trị, huống chi là thuốc dán.
Cho nên, vẫn là không muốn phí công.
Phó Hàn một lần nữa thắp sáng đèn dầu, đây là một trong số ít những vật quý giá nhất của Phó Hàn ở đây.
Chuồng bò không có giường, chỉ có mấy khối gỗ đóng lại thành tấm ván, được Phó Hàn coi như giường.
Phó Hàn ngồi ở mép giường, lấy ra một món đồ từ trong hộp.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, có thể thấy được, món đồ kia, chính là huân chương hôm nay bị Triệu Hữu ném vào dòng suối nhỏ.
Huân chương màu vàng kim dưới ánh trăng bàng bạc, ánh lên một vầng sáng nhạt.
Phó Hàn dùng lòng bàn tay chai sạn nhẹ nhàng vuốt ve huân chương, trong mắt mang một tia mờ mịt.
Bọn họ còn có ngày trở về không?
Phó Hàn thất thần, không ai biết hắn đang nghĩ gì, chỉ là dưới ánh trăng, chuồng bò càng thêm thanh lãnh, nam nhân tựa như một con sói cô độc.
Rất lâu sau, Phó Hàn một lần nữa cất huân chương đi, cẩn thận tỉ mỉ, lại cầm lấy quyển binh thư bên cạnh xem.
Quyển binh thư kia chỉ khi Phó Hàn ở một mình, mới có thể lấy ra, những lúc khác đều bị hắn giấu đi.
Đại khái là do thường xuyên đọc, sách đã có chút cũ kỹ ố vàng, nhưng nam nhân vẫn như cũ rất yêu quý.
...
"Vợ à, nàng lấy thuốc dán ở đâu vậy?" Trên đường trở về, Triệu Vệ Đông hỏi.
Ân Âm nói: "Cha mẹ gửi tới."
Triệu Vệ Đông "ồ" một tiếng, không hỏi nữa, hắn biết nhạc phụ nhạc mẫu thường xuyên gửi đồ cho vợ hắn, sau khi về thành, gửi đồ càng không thiếu, trong đó có một ít dược phẩm.
Thuốc dán tự nhiên không phải cha mẹ nguyên chủ gửi, Ân Âm tính toán tự mình điều chế.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận