Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1502: Thỉnh gõ mở nàng tâm cửa ( 30 ) (length: 4055)

Tuy nhiên, việc chuyển đến khu này, nơi Ân Âm đang ở, lại là chủ ý của chính Chu Thanh Hoàn.
Cha Chu, mẹ Chu đối với đứa con trai thông minh này của mình là cực kỳ yên tâm, từ nhỏ cũng không quá mức ước thúc hắn, hắn muốn làm gì, chỉ cần không phải là chuyện phạm pháp loạn kỷ cương, đều tùy theo hắn.
Chu Thanh Hoàn chuyển đến khu này, tự nhiên là vì đến gần Lâm Ngọc Sương hơn một chút.
Mà Lâm Ngọc Sương cũng không có nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, giống như, đột nhiên hai người vốn song song, đột nhiên lại giao nhau, hơn nữa khoảng cách càng ngày càng gần, cảm giác này, làm người vui mừng lại thấp thỏm.
Sau khi Chu Thanh Hoàn chuyển đến, sinh hoạt vận động của Lâm Ngọc Sương cũng có thay đổi.
Ở trường học, là nàng cùng Chu Thanh Hoàn hai người, cuối tuần, lại tăng thêm một người là mẹ. Không khí, ngược lại là ngoài ý muốn hài hòa.
Biết được cơ sở giáo dục trước đây của Lâm Ngọc Sương đang chỉnh đốn, hiện giờ không có biện pháp đi học bù, Chu Thanh Hoàn chủ động nói muốn kèm Lâm Ngọc Sương học.
Lâm Ngọc Sương ban đầu là cự tuyệt, mặc dù nàng thầm mến Chu Thanh Hoàn, nhưng ở chung với người vừa loá mắt lại tươi đẹp như vậy, nàng vẫn là khẩn trương.
Nhưng mẹ nàng, cũng chính là Ân Âm đã đồng ý.
Vì thế, sau này vào cuối tuần, hai người liền sẽ hẹn trước thời gian, cùng nhau từ cuối tuần xuất phát đi thư viện gần đây trong tiểu khu để học bổ túc.
Thay đổi trong sinh hoạt xung quanh, tạo nên bầu không khí hòa thuận, tại bất tri bất giác làm tâm tình Lâm Ngọc Sương nhẹ nhàng không ít, lại thêm vào việc uống thuốc, tại lần mới nhất bác sĩ Thái tới khám, bà nói, tình huống của Lâm Ngọc Sương đang dần dần tốt lên, chỉ cần kiên trì, tin tưởng tại tương lai không xa, Lâm Ngọc Sương sẽ có ngày lành bệnh.
Đây đối với Ân Âm và Chu Thanh Hoàn mà nói đều là một tin tức vô cùng tốt.
Ngày này Ân Âm bởi vì tối hôm qua làm phương án ở nhà nên ngủ trễ, ngày thứ hai ngủ nướng, dứt khoát liền để Chu Thanh Hoàn cùng Lâm Ngọc Sương vận động là được.
Mặc dù ở trong trường học, cũng thường xuyên gặp phải Chu Thanh Hoàn khi chạy bộ, nhưng ở nhà bên này, đơn độc cùng Chu Thanh Hoàn chạy bộ vẫn là lần đầu tiên.
Chạy xong hai vòng, Chu Thanh Hoàn mua bữa sáng cho mình và Lâm Ngọc Sương.
"Chúng ta từ từ rồi trở về đi." Ăn xong điểm tâm, kỳ thật khoảng cách đến lúc trở về còn sớm, nhưng đơn độc đối mặt thiếu niên ái mộ, Lâm Ngọc Sương vẫn là sai lầm luống cuống, vì thế liền đề nghị về nhà.
Tính cách của Lâm Ngọc Sương, dưới sự dạy bảo cường thế và áp lực cao từ nhỏ của nguyên chủ, vẫn luôn là kiểu lấy lòng và bị động.
Đối với rất nhiều thứ, cho dù là mình rất muốn rất muốn, cũng sẽ không có dũng khí đi tranh thủ, đừng nói là bước ra một bước nhỏ, mà chỉ là khởi lên một ý nghĩ nho nhỏ, nàng đều có thể rất nhanh tự mình gièm pha.
Đối với thiếu niên Chu Thanh Hoàn mà nàng ái mộ, nàng tự nhiên cũng là thật cẩn thận không dám tới gần, tựa như một con nhím toàn thân đều là gai nhọn cảnh giác dễ dàng chấn kinh.
"Là còn có chuyện gì sao?" Lâm Ngọc Sương dừng chân lại, hỏi.
"Lần trước không phải nói muốn thổi harmonica cho ngươi nghe sao? Phía trước thời gian không quá thích hợp, hôm nay vừa vặn có thời gian, ta cũng học một bài nhạc mới, ngươi giúp ta nghe một chút, xem xem có dễ nghe hay không."
Nói rồi, Chu Thanh Hoàn từ trong túi lấy ra cây harmonica.
Harmonica màu lam hoàn toàn mới sạch sẽ, nổi bật lên bàn tay với khớp xương rõ ràng của thiếu niên càng thêm trắng nõn như ngọc.
Sống lưng thiếu niên hơi hơi dựa vào thân cây, ánh nắng xuyên qua lá cây loang lổ hắt xuống từng tia từng tia, rơi trên người thiếu niên, thiếu niên vốn đã loá mắt càng làm người ta không dời nổi mắt.
Thiếu niên hai tay cầm harmonica, âm điệu nhẹ nhàng chậm chạp từ trong miệng đàn truyền tới, từng nốt nhạc trữ tình hoặc nhẹ nhàng, phổ thành một khúc nhạc du dương.
( bản chương xong )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận