Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 660: Phủ định thức giáo dục bà mẹ đơn thân ( 31 ) (length: 3923)

Hắn vừa bước xuống được vài bậc thang, hai mắt tối sầm, rốt cuộc không nhịn được nữa, ngã xuống.
Cố Hành cứ thế yên lặng co quắp nơi đầu cầu thang, bóng tối và sự lạnh lẽo bao trùm lấy hắn...
Bệnh viện, trên giường bệnh, Cố Hành chầm chậm mở mắt, đập vào mắt là một màu trắng xóa, trong hơi thở nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
"Ngươi tỉnh rồi, cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?" Một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía bên cạnh.
Cố Hành quay đầu nhìn lại.
Lúc này mới phát hiện, hóa ra hắn đang ở bệnh viện, trên mu bàn tay còn cắm ống tiêm truyền dịch, mà người phụ nữ trung niên đang nói chuyện với hắn, hắn cũng nhận ra, là hàng xóm ở tầng dưới của hắn.
Đối với người hàng xóm này, Cố Hành cũng chỉ vội vàng gặp qua hai ba lần mà thôi.
"Ta đang ở bệnh viện?" Cố Hành lên tiếng, giọng nói khàn đặc của một nam hài đang trong thời kỳ vỡ giọng, nghe không được dễ chịu cho lắm.
"Ân, ngươi ngã ở chỗ cầu thang, lại còn phát sốt, ta vừa vặn phát hiện, liền đưa ngươi tới đây."
Cố Hành lập tức ngồi dậy, định rút ống tiêm rời đi.
"Ngươi làm gì, đừng động."
"Ta không nằm viện, ta không có tiền."
Ân Âm vội vàng ngăn cản: "Ngươi có thể không nằm viện, nhưng ngươi cần phải truyền xong chai dịch này rồi hãy đi. Ngươi không có tiền ta có thể cho ngươi mượn trước, sau này ngươi trả lại cho ta là được."
Ân Âm vốn định nói không cần trả, nhưng nghĩ lại liền đổi thành cho mượn, nàng nhìn ra được, Cố Hành kỳ thật là một thiếu niên có lòng tự trọng rất cao, cũng không dễ dàng tiếp nhận thiện ý của người khác.
Nếu như nàng nói không cần trả, nói không chừng Cố Hành thật sự có thể rút ống tiêm rồi rời đi ngay.
Quả nhiên, sau khi nghe Ân Âm nói như vậy, hắn lại nằm xuống, rũ mắt nói: "Cảm ơn dì, ta nhất định sẽ trả lại cho dì."
Ân Âm gật đầu, nàng do dự một hồi, nói: "Vết thương của ngươi, là ba mẹ ngươi đánh phải không?"
Nàng vừa nói lời này ra, chỉ thấy thân thể thiếu niên trên giường lập tức cứng đờ, bờ môi mím lại càng chặt.
"Ngươi có phải ngốc không, bọn họ muốn đánh ngươi, sao ngươi không tránh, không trốn đi?" Ân Âm có chút giận cá chém thớt, nhưng càng nhiều là đau lòng.
Ân Âm đã nghĩ tới việc báo cảnh sát, để cảnh sát xử lý chuyện của nhà họ Cố, ít nhất là khiến bọn họ không coi Cố Hành là nơi trút giận nữa.
Nhưng Ân Âm xuyên qua nhiều thế giới như vậy, sớm đã nhìn thấu những người như Cố phụ, Cố mẫu.
Bọn họ là vì tư lợi, cái gì cũng không sợ, loại người "thịt dày không sợ dao".
Nếu như nàng thật sự đi báo cảnh sát, có thể kết cục của Cố Hành sẽ càng tồi tệ hơn.
Rốt cuộc, bọn họ là cha mẹ của Cố Hành, chỉ cần bọn họ nói là đang dạy dỗ đứa con không nghe lời, cảnh sát liền không có cách nào làm gì bọn họ, cũng không có cách nào bắt giam bọn họ lại.
Bọn họ là người giám hộ của Cố Hành, trước khi Cố Hành đủ mười tám tuổi, tạm thời không thể thoát khỏi bọn họ.
Mà cảnh sát, hoặc những người khác khuyên được một lúc, nhưng không khuyên được cả đời, cho nên, chỉ có thể dựa vào chính bản thân Cố Hành.
Nếu như Cố Hành có thể cố gắng tránh xa hai người kia, thì có thể bớt chịu khổ sở một chút.
"Đừng để mặc bọn họ đánh, bây giờ ngươi còn nhỏ, không có cách nào phản kháng thì cố gắng tránh xa bọn họ, chờ lớn lên, bọn họ cũng không có cách nào làm khó được ngươi. Có cha mẹ xác thực là yêu thương con cái, cũng có cha mẹ sinh mà không dưỡng, nếu như cha mẹ thật sự không có tình cảm với con cái, cũng đừng tự lừa mình dối người, đừng tự lừa gạt mình nữa, bản thân mình mới là quan trọng nhất, Tiểu Hành, dì biết, ngươi hiểu được những gì dì đang nói, ngươi hãy suy nghĩ kỹ những lời dì nói, sau này nếu như có khó khăn, ngươi đến tìm dì, dì sẽ cố gắng hết sức giúp ngươi."
Ân Âm biết, những lời này của nàng đối với một đứa trẻ mười bốn tuổi mà nói có chút tàn nhẫn, khi chính miệng nói trước mặt hắn rằng ba ba mụ mụ không cần hắn.
Nhưng nàng nói là sự thật.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận