Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1189: Bất công nhị thai mụ mụ ( 18 ) (length: 3735)

Bây giờ ngẫm lại, xác thực là không nên. Tựa như hôm nay, hắn hiểu lầm Ninh Ninh, không cho Ninh Ninh cơ hội giải thích, nàng hẳn là rất đau lòng, đối với ba ba là hắn đây, nhất định thất vọng lắm.
"Lão bà, ta sai rồi, ta đã không làm tròn bổn phận phụ thân của Ninh Ninh."
Ôn Sơ là một người sống tình cảm, giờ phút này nghĩ đến tình cảnh của khuê nữ hôm nay, nếu đổi lại là hắn, hắn khẳng định sẽ rất khó chịu. Mà khuê nữ năm nay mới mười tuổi, khẳng định so với hắn còn khó chịu hơn.
Nghĩ như vậy, hốc mắt Ôn Sơ liền đỏ lên.
Ân Âm sờ sờ mái tóc mềm mại của hắn, trấn an con cún lớn đáng thương này: "Được rồi, biết sai thì sau này sửa đổi là được. Không chỉ là ngươi, ta đây là người làm mụ mụ, cũng làm chưa tốt, không quan tâm đến Ninh Ninh, lại quá nuông chiều Thành Thành. Ta cũng sẽ tự kiểm điểm."
Ôn Sơ gật gật đầu: "Chúng ta cùng nhau kiểm điểm."
Ân Âm tin tưởng, nếu Ôn Sơ đã đáp ứng nàng sẽ kiểm điểm, sẽ sửa đổi, vậy thì nhất định sẽ sửa.
"Sơ Sơ nhà ta thật ngoan." Ân Âm lại lần nữa đưa tay, sờ sờ đầu chó của người nào đó.
Người nào đó cười, mặt mày như họa, ánh mắt ôn nhu như nước.
Ngay lúc này, hai người không hẹn mà cùng nghe thấy bên ngoài hình như có động tĩnh.
Hai người liếc nhau một cái, lặng lẽ mở cửa ra.
...
Đèn trong biệt thự là loại cảm ứng âm thanh, chỉ cần phát ra âm thanh liền sẽ sáng lên.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, lúc này có người lại sợ đèn sáng.
Bóng người nhỏ bé kia cầm đèn pin, đang xuống lầu.
Năm tuổi hắn vẫn chưa cao đến một mét, là một nhóc con bé xíu, chân cũng ngắn ngủn.
Lại thêm lúc này đang là buổi tối, cho dù có đèn pin, nhưng hắn không dám mở đèn sáng nhất, cho nên có vẻ hơi mờ ảo.
Hắn thật cẩn thận bước những bước chân ngắn nhỏ xuống lầu, trước tiên duỗi ra một bàn chân nhỏ thăm dò, đạp đến bậc thang tiếp theo, mới nhích cái chân còn lại.
Hắn một tay cầm đèn pin, một tay đỡ cầu thang.
Bước chân của hắn rất khẽ rất khẽ, chỉ sợ gây ra bất kỳ động tĩnh nào.
Nếu phải dùng một từ để hình dung, thì chính là một tên trộm vặt lén la lén lút.
Vậy tên trộm nhí này tới đây để làm gì?
Hắn là tới tìm đồ ăn.
Từ cầu thang lầu hai xuống lầu một, tên trộm nhí đã tốn rất nhiều thời gian.
Đợi đến khi cuối cùng cũng xuống đến lầu một, hắn đứng vững, đôi mắt to đen trắng rõ ràng quét mắt xung quanh, phát hiện không có ai, hắn vỗ vỗ n·g·ự·c mình, thở phào một hơi.
"Ọc ọc..." Lúc này, có một âm thanh vang lên.
Tên trộm nhí giật nảy mình, hắn khẩn trương nhìn bốn phía, tim như muốn nhảy ra ngoài, tựa hồ muốn xem xem là nơi nào phát ra động tĩnh.
Một giây sau, hắn lại nghĩ tới điều gì, vội vàng dùng tay nhỏ che bụng mình.
Thì ra là bụng hắn phát ra tiếng.
Bởi vì, hắn đói bụng.
Tên trộm nhí từ lúc mới sinh ra cho đến bây giờ đã năm tuổi, đây là lần đầu tiên đói bụng.
Hắn dùng tay nhỏ lau khóe mắt, không hiểu sao lại cảm thấy tủi thân.
Một lúc sau, hắn xoa dịu xong sự thương cảm, hít mũi một cái, tay nhỏ cầm chiếc đèn pin to cỡ bàn tay, hướng về phía phòng bếp mà thăm dò.
Đúng vậy, mục tiêu của hắn chính là phòng bếp, là cái tủ lạnh bên trong.
Phòng bếp, yên tĩnh không một tiếng động.
Tên trộm nhí mở tủ lạnh ra, trong lòng có chút lo lắng, không biết trong tủ lạnh rốt cuộc có đồ ăn hay không.
Hắn nhớ tới trước kia ba ba từng nói qua, nguyên liệu nấu ăn trong nhà đều là đồ tươi mới, xưa nay sẽ không để qua đêm, đồ ăn thừa cũng sẽ đổ đi.
Tên trộm nhí rất sợ hôm nay trong tủ lạnh không có đồ ăn.
Tay nhỏ vuốt vuốt bụng, hắn mở tủ lạnh ra.
Tủ lạnh vừa mở, cùng với ánh sáng phát ra là từng đợt khí lạnh.
Tên trộm nhí bất giác rùng mình một cái.
Hắn nâng đôi mắt to đen trắng rõ ràng, quét mắt tủ lạnh.
Tầng trên của tủ lạnh, không có đồ ăn.
(Kết thúc chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận