Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 860: Sẽ khóc hài tử có đường ăn ( 14 ) (length: 3815)

Hắn muốn mẹ và anh trai phải cảm thấy áy náy, hắn muốn mẹ biết rằng, thân thể hắn rất yếu, không có cách nào rời khỏi sự chăm sóc của mẹ, nếu hắn bị đưa đi, chắc chắn sẽ không sống tốt bằng anh trai.
Và trong một tháng này, hắn cũng đã thành công làm được.
Hắn có thể chắc chắn, trong lòng mẹ đã hạ quyết tâm, muốn đưa anh trai đi.
Nhưng hôm nay vào buổi sáng, mẹ đột nhiên vạch trần chuyện hắn giả bệnh nói dối, còn đến trường tham gia buổi họp phụ huynh tốt nghiệp của anh trai, làm Diệp Trình Từ hoảng loạn.
Hắn không biết đợi lát nữa mẹ trở về, hắn nên đối mặt như thế nào, nàng sẽ đánh hắn, mắng hắn? Hay là đưa hắn đi?
Càng nghĩ, Diệp Trình Từ càng tâm hoảng, mím chặt đôi môi cứng ngắc thành một đường thẳng.
Ngay lúc này, hắn nghe được tiếng mở cửa, khoảnh khắc đó, tim hắn vì thấp thỏm mà cuồng loạn.
Hắn thấy mẹ và anh trai cùng đi vào, mẹ xoay người đi nơi khác, còn anh trai đi tới, khóe môi mang một tia ý cười.
Diệp Trình Từ nhìn khuôn mặt giống mình như đúc, cảm thấy có chút chướng mắt.
"Từ Từ, thân thể em thế nào?" Bởi vì lo lắng cho Diệp Trình Từ, Diệp Trình Niệm đi thẳng đến phòng của hai người, liền thấy Diệp Trình Từ đang đứng đó, nhìn chằm chằm hắn.
Bởi vì ngược sáng, hắn không nhìn rõ cảm xúc trên mặt cậu.
Mắt Diệp Trình Từ hơi trầm xuống, chỉ cảm thấy câu nói này tràn ngập châm chọc, hắn cảm thấy Diệp Trình Niệm khẳng định là từ chỗ mẹ biết chuyện hắn giả bệnh, vẫn còn nói ra những lời này để chế giễu hắn.
Diệp Trình Từ hỏi ngược lại, giọng điệu âm dương quái khí: "Ta thân thể thế nào, chẳng lẽ ngươi không rõ sao?"
Diệp Trình Niệm ngẩn ra, cảm thấy hôm nay Diệp Trình Từ có chút kỳ lạ.
"Từ Từ, em sao vậy?" Diệp Trình Niệm hỏi, lại nghĩ tới điều gì đó, mở túi trong tay ra, "Đúng rồi, ta mua đồ ăn vặt. . ."
Diệp Trình Niệm thi cuối kỳ đứng thứ nhất, được thưởng 5 đồng, mẹ đem 5 đồng tiền cho hắn, hắn mua đồ ăn vặt, muốn cùng Diệp Trình Từ chia sẻ.
"Từ Từ, em xem em thích cái nào thì lấy. Bất quá em phải đợi thân thể khỏe lại mới có thể ăn."
Nói xong, Diệp Trình Niệm đem túi đồ ăn vặt mở ra đưa tới, lòng tràn đầy mong đợi.
Đối phương không hề nhận lấy, mà hỏi ngược lại, giọng điệu không tốt: "Anh đang khoe khoang với ta sao?"
Diệp Trình Niệm có chút mờ mịt: "Cái gì?"
Diệp Trình Từ nhìn ánh mắt vô tội của hắn, trong lòng lửa giận bùng lên: "Chẳng lẽ không đúng sao? Ngươi không phải đang cố ý khoe khoang hôm nay mẹ không đi cùng ta, lựa chọn tham gia buổi họp phụ huynh của ngươi, không phải đang khoe khoang ngươi được thưởng 5 đồng sao? Đem đồ của ngươi đi đi, ta không cần."
Đột nhiên bị công kích, Diệp Trình Niệm run lên, thấy Diệp Trình Từ tức giận, có chút tâm hoảng và không biết làm sao: "Ta không có ý đó. . ."
Một giây sau, túi đồ ăn vặt kia liền bị Diệp Trình Từ hất xuống đất.
Diệp Trình Niệm nhìn đồ ăn vặt vương vãi trên mặt đất, mặt nháy mắt trắng bệch, hàng mi dài che lại cảm xúc nơi đáy mắt.
Lúc này, vì sắp đến giờ cơm, Ân Âm về nhà một chuyến rồi đi nấu cơm, nghĩ nấu xong sẽ nói chuyện với Diệp Trình Từ, không ngờ nàng vừa tới cửa, liền thấy cảnh tượng vừa rồi, nàng không khỏi nổi giận.
Chỉ cần liếc mắt một cái, kết hợp tính cách hai người, chuyện hôm nay phát sinh, Ân Âm liền rõ ràng tình huống này là như thế nào.
Nàng hiểu rõ, Diệp Trình Từ đây là đang giận cá chém thớt Diệp Trình Niệm.
Ở một bên khác, Diệp Trình Từ khi thấy mẹ xuất hiện, thấy được vẻ mặt hơi trầm xuống của nàng, trong lòng thầm kêu không ổn.
"Niệm Niệm, con ra ngoài trước đi, mẹ có chuyện muốn nói với em trai con."
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận