Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 598: Quỷ hài tử công tác cuồng mụ mụ ( 32 ) (length: 3906)

"Các ngươi quên cái huyễn cảnh trước đó rồi sao?" Khương Oánh, khi bọn họ đang lòng đầy căm phẫn, nhíu mày, nhàn nhạt nói một câu.
La Dương và những người khác nghĩ đến cái huyễn cảnh kia, bỗng nhiên sửng sốt.
Phải, trong huyễn cảnh trước, Ân Âm cũng không nhìn thấu Trần Tuệ nói dối, hơn nữa còn không tin Ân Nhạc.
Phải biết, những huyễn cảnh này đều là chuyện đã qua của Ân Nhạc.
Không có mẹ tin tưởng và ở bên, Ân Nhạc sẽ phải trải qua cuộc sống như thế nào dưới tay Trần Tuệ, có thể tưởng tượng được.
Bọn họ dường như đã có thể đoán được tương lai bi thương của Ân Nhạc.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều trầm mặc, tâm tình cũng trở nên nặng nề.
Nếu nói ban đầu, bọn họ lưu lại Hỏa Diễm biệt thự là vì tò mò, thì lúc này, hoàn toàn là đau lòng cho Ân Nhạc, tiểu cô nương này.
Bên này, Ân Âm "ba" một tiếng, giáng một bàn tay lên mặt bên đang khóc lóc thảm thiết của Trần Tuệ.
Biểu tình Trần Tuệ bỗng nhiên dừng lại, vẻ vặn vẹo thoáng qua rồi biến mất.
"Đánh hay lắm." La Dương và những người khác nhịn không được vỗ tay.
Ân Âm lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Tuệ, giễu cợt nói: "Cái tát này, ta sớm đã muốn cho ngươi."
"Nữ nhi của ta có tính cách gì, nó có nói láo hay không, ta là mẹ nó chẳng lẽ không rõ sao? Ngươi sai nó làm việc nhà, ngươi không làm tròn trách nhiệm của một bảo mẫu, ta sẽ sa thải ngươi.
Nhưng ta càng không thể chịu đựng được việc ngươi nói những lời ô ngôn uế ngữ đó trước mặt con gái ta, con gái ta mới năm tuổi, còn là một đứa trẻ, sao ngươi có thể nói ra."
"Phải, ta xác thực không có chứng cứ, cho nên ta cũng không có biện pháp làm gì ngươi, nhưng loại người như ngươi, ta sẽ không lưu lại nữa. Ngươi rời đi đi, hơn nữa ta còn khiếu nại ngươi với bên môi giới."
Lời nói của Ân Âm không nể mặt, đương nhiên, tổn thương con gái nàng, nàng có bị ngu mới nể mặt.
Trần Tuệ sững sờ tại chỗ, nàng ta há mồm muốn nói gì đó, nhưng nàng ta trước giờ luôn giỏi nhìn mặt mà nói chuyện, nàng ta nhìn ra được, vô luận nàng ta có giải thích như thế nào, Ân Âm đều sẽ không tin tưởng nàng ta nữa.
Thậm chí, Trần Tuệ cảm thấy, nếu Ân Âm không phải không có chứng cứ, nàng ta rất có thể sẽ bị đưa đến đồn công an.
Nếu nữ nhân trước mắt này đã không tin tưởng nàng ta nữa, muốn đuổi nàng ta đi, Trần Tuệ cũng nghĩ thông, không ngụy trang nữa.
Vừa bỏ đi lớp ngụy trang, khí chất của nàng ta đột nhiên thay đổi, trở nên bén nhọn, cay nghiệt.
"Hừ, ngươi còn có mặt mũi nói ta, ngươi cho rằng ngươi là người mẹ tốt sao? Ngươi nếu thật sự yêu con gái ngươi như vậy, sao lại thuê bảo mẫu cho con gái?"
"Ta nói cho ngươi biết, ta chính là t·r·a ·t·ấ·n con gái ngươi đấy, thì sao? Ai bảo ngươi không về bên cạnh con gái ngươi, nó xứng đáng bị như vậy, trách ta sao? Đều phải trách ngươi, người mẹ này."
"Ngươi thật cho rằng ta thích ở đây à, nếu không phải thấy ngươi trả lương cao, thì ta thèm vào nịnh bợ cái bản mặt đen của ngươi."
"Ngươi nói ta không xứng làm bảo mẫu, ngươi còn không xứng làm mẹ, hừ."
Trần Tuệ đã không còn gì để mất, liến thoắng dùng lời lẽ phản kích. Ân Âm muốn mở miệng, nhưng lại không thể thốt nên lời.
Bởi vì nàng hiểu rõ, Trần Tuệ nói đúng, nàng xác thực không xứng làm mẹ của Nhạc Nhạc.
Nàng không phản ứng, ngược lại, Nhạc Nhạc trong lòng nàng thấy Trần Tuệ mắng mẹ mình, lúc này liền không vui.
"Ngươi là người xấu, không được phép mắng mẹ ta."
"Ngươi đi đi, nếu không đi, Nhạc Nhạc sẽ đánh ngươi."
Nói xong, Ân Nhạc làm bộ vung tay muốn đánh Trần Tuệ, ra vẻ hung dữ.
Trần Tuệ vội vàng lùi lại một bước, hung hăng trừng mắt nhìn cô bé: "Đi thì đi."
Nàng ta nhanh chóng thu dọn hành lý rồi rời đi.
Ân Nhạc thấy mẹ mình rũ mắt, im lặng, trong lòng có chút sợ, cô bé vươn tay, sờ sờ mặt Ân Âm.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận