Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Chương 1059: Sinh mà không dưỡng hào môn mụ mụ ( 10 )

Kỳ thật, nói Ngô Sơn là lang băm, chi bằng nói hắn là kẻ lừa đảo.
Mấy năm trước, hắn chuyên môn trà trộn giữa các phu nhân hào môn, xem bệnh không mang thai, cái gọi là thủ đoạn trị liệu rất tổn thương thân thể, giống như Diệp Vân Khê nói, chỉ cần trị liệu một lần liền giày vò đến mất nửa cái mạng.
Mà Ngô Sơn sở dĩ dám đi lừa gạt, cũng là vì trước đó trời xui đất khiến có mấy người phụ nữ đi xem bệnh không mang thai đã mang thai.
Bởi vậy, sự tồn tại Ngô Sơn liền lặng lẽ lưu truyền giữa các phu nhân hào môn, có chút danh tiếng.
Sau này, bởi vì có người bị hắn trị chết, Ngô Sơn mới hoảng hốt bỏ chạy, chuyện này bởi vì là chuyện mật của hào môn, ngược lại ít có người biết.
Không nghĩ đến mấy năm trôi qua, Ngô Sơn thế mà còn dám xuất hiện.
"Vân Khê tiểu thư, về sau không cần đến chỗ Ngô Sơn kia nữa."
Bác sĩ gia đình nói.
Sắc mặt Diệp Vân Khê từ lúc mới bắt đầu đã rất tái nhợt, tay nàng bỗng nhiên nắm chặt ghế sofa dưới thân, rồi lại buông ra.
Quả nhiên, nàng không xứng có con, cũng không xứng được yêu.
Diệp Vân Khê nhanh chóng thu lại cảm xúc, khẽ nói:
"Ta rõ ràng, cảm ơn Trịnh bác sĩ."
"Trịnh bác sĩ, vậy thân thể Vân Khê hiện tại như thế nào?"
Ân Âm xen vào hỏi.
"Thân thể Vân Khê tiểu thư hiện tại hao tổn rất lợi hại, hơn nữa, còn uất kết trong lòng. Phương diện thân thể, không thích hợp dùng thuốc tây, quá hại người, ta sẽ kê một ít trung dược phối hợp với dược thiện. Còn về uất kết trong lòng."
Trịnh bác sĩ dừng một chút, "Đại tiểu thư phàm chuyện gì vẫn là nên nghĩ thoáng một chút."
Diệp Vân Khê trong lòng cười khổ.
Uất kết trong lòng, có lẽ từ nhỏ nàng đã uất kết trong lòng, có thể cả đời này đều không chữa khỏi được.
"Vân Khê, ta sẽ không bỏ qua cho Ngô Sơn kia."
Sau khi Trịnh bác sĩ rời đi, Ân Âm nói với Diệp Vân Khê.
Đầu ngón tay Diệp Vân Khê run lên, nàng muốn hỏi vì cái gì, vì cái gì không buông tha Ngô Sơn, là bởi vì nàng bị tổn thương ở chỗ Ngô Sơn sao?
Có thể Diệp Vân Khê không dám hỏi, nàng sợ kia chỉ là chính mình suy nghĩ nhiều.
Hơn hai mươi năm chờ đợi lạnh nhạt và nửa từ bỏ, sớm đã tiêu hao hết kỳ vọng của Diệp Vân Khê.
Ân Âm nhìn bộ dạng thật cẩn thận của Diệp Vân Khê trước mặt người mẹ này của mình, càng phát đau lòng.
Bất quá không sao, nàng sẽ thay đổi hết thảy.
Ân Âm cũng không giải thích nhiều, nàng nghiêng người ôm lấy Diệp Vân Khê:
"Mệt mỏi thì đi ngủ đi. Vân Khê, ngủ ngon."
Còn có, mụ mụ yêu ngươi.
Dứt lời, Ân Âm nhanh chóng đứng dậy lên lầu ba, không cho Diệp Vân Khê nhìn thấy sự mông lung trong hốc mắt của mình.
Lúc mới ôm lấy Diệp Vân Khê, tay nàng là mu bàn tay nổi xương cốt, Ân Âm mới phát hiện, Diệp Vân Khê bây giờ thật sự rất gầy.
Nàng, đã chịu rất nhiều khổ.
Sau khi Ân Âm rời đi, Diệp Vân Khê vẫn ngồi yên tại chỗ, xung quanh dường như còn có một mùi thơm, quen thuộc lại phá lệ xa lạ.
Diệp Vân Khê biết, đó là mùi hương trên người mẹ.
Chợt, lưng nàng hơi cong, hai tay bưng kín mặt, mặc cho nước mắt chảy xuống qua kẽ hở.
sống lưng khẽ run.
Nàng im lặng thút thít.
Bởi vì đây là cái ôm thứ hai mẹ dành cho nàng từ khi nàng có ký ức đến nay.
Cái ôm thứ nhất, là tại lễ kết hôn của nàng, trước mặt tất cả truyền thông, kia không phải cho nàng, chỉ là cho người khác xem mà thôi.
Nhưng nàng nhớ kỹ cái ôm đó, còn có mùi hương thanh khiết trên người mẹ.
Từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn luôn yêu cầu xa vời.
Nàng biết, nàng không nên yêu cầu xa vời, không nên hèn mọn như vậy, có thể tính cách nàng đã như thế, không sửa được.
Rất lâu sau, Diệp Vân Khê mới về phòng nghỉ ngơi.
Căn phòng ở hai mươi mấy năm, quen thuộc lại xa lạ.
Nàng vốn cho rằng chính mình sẽ trằn trọc, không ngờ lại ngủ rất nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận