Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1229: Bất công nhị thai mụ mụ ( 58 ) (length: 4027)

Cuối cùng Trần Đại Ny vẫn giữ lại bao lì xì.
"Cữu mụ, cám ơn ngươi."
"Đại Ny tỷ tỷ, ta tìm được băng dính rồi." Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói của Ôn Ninh, rất nhanh, tiểu cô nương liền xuất hiện.
Hai tiểu cô nương ngồi trên ghế sofa, cùng nhau dán lại sách bài tập bị xé nát.
. . .
Cùng ngày, Ân Âm vẫn đưa bao lì xì ra.
Không vì điều gì cả, chỉ vì muốn cho hai nhà Ôn đại tỷ và Ôn nhị tỷ về sớm một chút, mắt không thấy tâm không phiền.
Tuy nhiên, Ân Âm giảm bớt số tiền trong bao lì xì cho đám nhỏ, còn Ôn đại tỷ và Ôn nhị tỷ thì không được nhận, ngoài ra, hôm nay ba mươi Tết, còn có mấy bà thím thỉnh thoảng lại dựa vào đủ loại lý do, lân la tới, cũng không được Ân Âm phát cho.
Cấp cho bọn họ, chi bằng quyên góp ra ngoài làm từ thiện.
Vốn dĩ tới Ôn gia là để chờ nhận bao lì xì, nhưng bây giờ lại nói với các nàng rằng không có bao lì xì, không những các nàng không có bao lì xì, mà cả bao lì xì cho đám trẻ con đi cùng cũng không có. Ôn đại tỷ và Ôn nhị tỷ, nhất thời không thể nào chấp nhận được.
Có thể hai người ngại uy h·i·ế·p của Ân Âm, không dám thẳng thắn chất vấn, lại nói, từ trước đến nay không có đạo lý nào em dâu phải phát bao lì xì cho chị chồng.
Nhưng các nàng không cam tâm, cho nên bắt đầu giở giọng âm dương quái khí. Sau đó. . .
Sau đó liền bị người em trai biết rõ tình huống, cũng chính là Ôn Sơ, thẳng thắn vạch trần.
Ôn Sơ bình thường xem tính tình tốt, khí chất ôn nhuận, cả người miễn cưỡng, không thích xen vào chuyện người khác, nhưng một khi chọc hắn không vui, miệng lưỡi của hắn có thể độc địa.
Vì thế hai người toàn bộ đều bị Ôn Sơ làm cho tức tối bỏ về.
Cuối cùng, hai người đến một cái rắm cũng không dám thả, vội vàng mang theo con cái trở về.
Mà những bà thím khác thấy Ôn đại tỷ, Ôn nhị tỷ đều không có bao lì xì, không chiếm được lợi lộc gì, cho dù da mặt có dày, cũng không dám nói thêm gì nữa, tự nhiên cũng không đến nhà.
Nhiều người rời đi như vậy, Ôn gia cuối cùng cũng không còn ầm ĩ, cũng không cần phải nhìn thấy những người phiền phức kia, Ân Âm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Sơ thấy lão bà hai ngày nay không có tâm trạng tốt, hắn cũng không dễ chịu.
Vì thế liền nghĩ cách mang Ân Âm ra ngoài giải sầu một chút.
Ôn Gia thôn dựa lưng vào núi lớn, trên núi có một vườn trái cây rộng lớn, là do người trong thôn nhận thầu trồng trọt, chỉ cần trả vài đồng là có thể vào tham quan.
Ôn Sơ dự định đưa Ân Âm tới đó.
Ân Âm cũng hiểu tâm ý của Ôn Sơ, cũng không từ chối.
Còn hai đứa nhỏ, bị Ôn Sơ giữ lại ở nhà.
Ôn Sơ là muốn cùng thê tử trải qua thế giới hai người, không hề muốn mang theo hai cái bóng đèn nhỏ.
Ôn Ninh và Ôn Thành thấy ba ba nháy mắt ra hiệu với bọn họ, đại khái cũng đoán được tâm tư của ba ba, vì thế chủ động nói muốn ở lại nhà.
Vì thế, lúc này, Ôn Sơ liền dẫn Ân Âm đi bộ lên vườn trái cây trên núi.
Lúc này, Ôn mẫu sau khi Ân Âm rời đi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trời mới biết, Ân Âm, đứa con dâu này khi ở nhà, bà ta khó xử thế nào, bà bà như bà ta làm thật là uất ức.
Bà ta quay về làm một ít việc, thấy người quay trở lại, liền trông thấy Ôn Thành đang chơi đùa cùng Ôn Ninh, vội vàng ôm lấy hắn.
Mấy ngày nay, có Ân Âm ở đây, bà ta không có cách nào gần gũi đứa cháu trai bảo bối của mình.
"Nãi nãi, ta muốn chơi với tỷ tỷ." Ôn Thành đang chơi với tỷ tỷ, muốn quay lại, không ngừng giãy dụa trong n·g·ự·c Ôn mẫu.
Ôn mẫu không buông tay, liếc mắt nhìn Ôn Ninh đang nhìn mình ở nơi không xa, thanh âm có chút lạnh lùng, mang theo chút ít cường ngạnh, nói: "Nó chỉ là một đứa con gái 'đền tiền', con là con trai, chơi với nó làm cái gì?"
Ôn Thành biết ba chữ "đền tiền" có ý gì, bây giờ nghe tỷ tỷ bị nói như vậy, hắn có chút không thích, đôi lông mày nhỏ thanh tú nhíu lại, giọng nói non nớt uốn nắn: "Tỷ tỷ của con không phải 'đền tiền', nãi nãi, người đừng nói lung tung."
( bản chương xong )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận