Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 114: Mù đồng ly dị mụ mụ (length: 3760)

"Không ly hôn làm gì, nàng ta với Bình Tử kết hôn đã mười năm, vậy mà chỉ sinh ra thứ đó, đương nhiên làm hại Bình Tử bị người khác chê cười. Bao nhiêu năm nay, bụng cũng chẳng có động tĩnh gì, loại gà mái không biết đẻ trứng này, nhà họ Trình ta rước về làm gì." Trình mẫu khi nhắc tới "thứ đó", khóe mắt liếc nhìn Trình Hi đang yên lặng, đáy mắt thoáng qua một tia chán ghét.
Sinh ra đứa mù lòa, không chỉ con trai bà ta bị chế nhạo, mà cả gia đình họ Trình đều bị cười nhạo. Đáng lẽ lúc trước không nên để ý đến sự phản đối của người phụ nữ Ân Âm kia, đem hắn bán đi cho rồi.
Mặc dù là đứa mù lòa, nhưng đem bán đi, có lẽ vẫn có người muốn, dù không nuôi nấng, thì cũng có thể...
Một kẻ mù lòa, sống trên đời làm gì, chết sớm siêu sinh sớm, coi như là vì tốt cho hắn.
Nói nữa, Bình Tử nhà bà ta giờ đây ở bên ngoài đã có gia đình nhỏ, còn có một trai một gái. Bà ta đã gặp qua hai đứa trẻ kia, đáng yêu như vậy, cực giống Bình Tử nhà bà, làm sao cái thứ mù lòa này có thể sánh được.
"Thôi thôi, không nói thứ xui xẻo kia nữa, mau ăn cơm đi."
Từ đầu tới cuối, Trình Hi đều không nói chuyện, hắn yên lặng ăn chút cơm không có thịt, chỉ có vài miếng rau, ánh mắt trước sau như một vẫn ảm đạm.
Hắn cái gì đều không nhìn thấy, nhưng lại đem hết thảy đều nghe rõ mồn một.
- Cơm nước xong xuôi, nhớ thương Pudding còn đói bụng, Trình Hi lần mò đi đến phòng bếp, hắn cầm một cái bát vỡ, múc một ít canh thừa thịt nguội, định mang đi cho Pudding.
Hắn muốn cho Pudding ăn ngon, nhưng hiện giờ những thứ hắn có thể lấy được cũng chỉ có vậy.
Đến khi múc được khoảng một bát nhỏ canh thừa thịt nguội, hắn lần mò hướng ra ngoài.
Ngay lúc Trình Hi vừa bước ra khỏi cửa, một bóng dáng nhỏ bé từ góc tường xuất hiện, dường như nghĩ đến điều gì, đắc ý cười một tiếng.
Bóng dáng kia, Trình Hi không nhìn thấy. Trình Hi một tay ôm bát vỡ, một tay cầm gậy dò đường, có lẽ vì nơi này là nơi sinh hoạt chín năm, quen thuộc, cũng có lẽ là đã sớm thích ứng với chín năm tăm tối. Từ trong nhà đi ra ngoài, Trình Hi cẩn thận từng li từng tí, cũng không bị vật gì ngáng chân.
Một đường đi tới, lỗ tai không ngừng nghe thấy những tiếng "thằng mù con" lớn nhỏ khác nhau, Trình Hi xem như không nghe thấy. Đi khoảng hơn hai trăm mét, hắn đi tới gốc cây đại thụ ban ngày, nhẹ giọng gọi: "Pudding, Pudding."
Gần như là lời nói của hắn vừa dứt, một bóng dáng nhỏ bé liền từ phía bên kia cây xông tới, vẫy cái đuôi nhỏ, chính là chú chó đất nhỏ Pudding.
Pudding bước ngắn đôi chân, nhanh chóng đi đến trước mặt Trình Hi, nũng nịu "ẳng ẳng" gọi.
Trình Hi ngồi xổm xuống, theo hướng âm thanh vươn tay, sờ sờ đầu Pudding, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt: "Pudding, đói bụng không? Ta mang đồ ăn cho ngươi đến này."
Pudding đương nhiên là đói bụng, trên thực tế, trừ khi Trình Hi cho nó ăn, thì nó chỉ có thể tự mình tìm đồ ăn. Những người khác căn bản sẽ không cho nó ăn, thậm chí sẽ bởi vì nó ở cùng một chỗ với Trình Hi, mà thỉnh thoảng lấy đá ném nó.
Gần như là khi Trình Hi đặt bát xuống, Pudding vẫy cái đuôi nhỏ, cúi đầu ăn, cho dù là canh thừa thịt nguội, Pudding vẫn ăn rất ngon lành.
Trình Hi không nhìn thấy, nhưng nghe được tiếng "chóp chép" khi Pudding ăn, nghe lên tới, có vẻ rất thích thú, cũng thực sự là đói bụng.
"Pudding, ăn từ từ thôi." Pudding vẫn chỉ là chó con, ăn quá nhanh dễ dàng tiêu hóa không tốt.
Pudding làm sao có thể nghe hiểu, vẫn ăn rất vui vẻ.
Trình Hi nghe tiếng Pudding ăn cơm, tâm trạng vốn bực bội dần dần bình tĩnh trở lại.
( bản chương xong )
Bạn cần đăng nhập để bình luận