Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1235: Bất công nhị thai mụ mụ ( 64 ) (length: 3831)

Vương Đại Hổ trong lòng khinh bỉ hừ một tiếng, giao tình cái quái gì, nếu không có tiền, hắn Vương Đại Hổ đường đường là một thanh niên trai tráng lại cùng một lão chủ chứa sáu mươi mấy tuổi ở cùng một chỗ, thật coi chính mình là đại mỹ nhân chắc.
Bất quá Vương Đại Hổ cũng không nói nhiều, dù sao Ôn mẫu hiện tại có thể là kim chủ của hắn.
Vương Đại Hổ đếm tiền, thỏa mãn bỏ vào trong túi.
"Đi thôi." Hắn nói.
Ôn mẫu lại không đứng dậy, ngược lại hai tay vòng qua cổ Vương Đại Hổ, làm nũng nói: "Ngươi ôm ta đi."
Vương Đại Hổ sắp bị một tiếng nhõng nhẽo kia của nàng làm cho nổi hết cả da gà.
Đây là tính toán để hắn bế kiểu công chúa? Thật coi chính mình là công chúa à? Phi!
Vương Đại Hổ nhíu mày: "Ngươi cảm thấy ta bế nổi ngươi?"
Ôn mẫu: ". . ."
Ôn mẫu so sánh một chút vóc dáng của mình và Vương Đại Hổ, cuối cùng vẫn là lựa chọn tự mình xuống đất.
Ai, chẳng qua là hôm nay lúc ban ngày xem tivi, nàng thấy nam chính bế công chúa nữ chính cảm thấy rất hay thôi. Không nghĩ tới Vương Đại Hổ lại không phối hợp.
Không phối hợp thì thôi, Ôn mẫu cuối cùng vẫn là không so đo nhiều, kéo Vương Đại Hổ hướng gian phòng đi đến.
Vương Đại Hổ mặt không biểu tình, tựa hồ đã thành thói quen.
Đại khái là bởi vì, đã bị gặm quá nhiều lần, cũng không quan tâm bị gặm thêm mấy lần, nói nữa, cũng không phải là gặm miễn phí.
Cùng với việc hai người đi vào phòng, rất nhanh bên trong liền phát ra thanh âm.
. . .
Ôn phụ hôm nay buổi tối uống nhiều nước, mới vừa ngủ không bao lâu, liền tỉnh lại, cảm thấy bụng căng trướng, muốn đi vệ sinh.
Hắn đứng dậy, đang muốn đi vào nhà vệ sinh, bỗng nhiên phát hiện chỗ nào đó không đúng.
Vốn dĩ người nên ngủ bên cạnh hắn là Ôn mẫu lại không thấy đâu.
"Chẳng lẽ là đi vệ sinh rồi?" Hắn lẩm bẩm, hướng nhà vệ sinh đi đến.
Chỉ là cửa nhà vệ sinh mở ra, bên trong căn bản không có người.
Ôn phụ vào nhà vệ sinh, tạm thời không nghĩ nhiều, thẳng đến khi giải quyết xong, mới bắt đầu tìm Ôn mẫu trong lầu, chỉ là tìm thế nào cũng không tìm được.
Ngay lúc này, hắn phát hiện cửa lớn lầu một nhà mình không có khóa, chỉ là khép hờ, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy, liền có thể mở ra.
Ôn phụ trong lòng giật mình.
Hắn nhớ rõ ràng, hắn là người cuối cùng đi ngủ, lúc ngủ, hắn đã đóng cửa lầu một, cũng khóa lại.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, Ôn mẫu không thấy, cửa lại không đóng.
Trong lúc nhất thời, trong đầu Ôn phụ rối bời.
Tính cách Ôn phụ tương đối mềm yếu, ở Ôn gia, Ôn mẫu có tính cách cường thế, dĩ vãng mọi chuyện đều do bà ta quyết định, cho nên, lúc này Ôn phụ căn bản không biết nên làm gì.
Hắn trong lòng vừa khẩn trương vừa thấp thỏm, cũng không biết làm sao.
Vì thế, hắn lựa chọn gõ cửa phòng Ôn Sơ và Ân Âm.
"Cái gì? Cửa mở, mẹ không thấy?" Ôn Sơ nhíu mày.
"Đúng vậy, cũng không biết bà ấy đi đâu, bà ấy sẽ không bị tên trộm nào bắt đi chứ." Ôn phụ có một màn suy diễn lớn.
Ân Âm: ". . ." Tên trộm cho dù muốn bắt, cũng không đến mức bắt Ôn mẫu sáu mươi mấy tuổi đi, bắt bà ta để làm gì, chê bà ta già nua nhan sắc phai tàn sao?
Ôn Sơ mặc dù ban ngày rất tức giận đối với hành vi của Ôn mẫu, nhưng Ôn mẫu dù sao cũng là mẹ hắn: "Đi ra ngoài tìm một chút đi."
"Ta cùng hai người đi thôi." Ân Âm nói.
Ôn Sơ lắc đầu: "Không cần, ta cùng ba đi là được, ngươi ngủ tiếp đi, đêm hôm lạnh lẽo, không cần lát nữa lại bị cảm mạo."
Ôn phụ cũng gật đầu phụ họa. Hắn cũng biết ban ngày Ôn mẫu chọc Ân Âm, đứa con dâu này, tức giận, hiện tại cũng không dám lại gây thêm phiền phức cho con dâu.
"Được rồi, vậy hai người cũng mặc thêm áo vào."
Ân Âm không đi theo, tìm cho Ôn Sơ một cái áo khoác, liền nằm lại trên giường. Bất quá, nàng cũng không ngủ, nàng có thể biết Ôn mẫu đang ở đâu.
( chương này hết )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận