Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1277: Lưu manh tử thanh niên trí thức mụ mụ ( 23 ) (length: 3921)

Hắn vừa đi dạo, vừa tắm mình trong ánh mắt sùng bái (thèm thuồng) của người khác, không khỏi ưỡn ngực cao thêm một chút.
Đúng lúc này, Tiểu Triệu Hữu chợt nghe phía trước truyền đến tiếng khóc của trẻ con.
Hắn và Triệu cô cô liếc nhau một cái, nhanh chân bước về phía đó.
Chỉ thấy mấy đứa trẻ đứng trước chuồng bò, đang tức giận nhìn vào bên trong.
Mà đứa bé đang khóc chính là em họ của Tiểu Triệu Hữu, cũng chính là con trai út của Triệu Vệ Hùng, Triệu Minh.
So với vẻ trắng trẻo của Tiểu Triệu Hữu, làn da Triệu Minh đen hơn nhiều, bất quá bởi vì cơm nước Triệu gia tốt nên đứa bé bảy tuổi cũng to khỏe như nghé con.
Chỉ là so với sự mạnh mẽ, bá đạo của Tiểu Triệu Hữu, người anh họ này, thì tính cách Triệu Minh có phần mềm mỏng hơn, còn hay khóc nhè, đôi khi còn bị người khác bắt nạt.
Bất quá mỗi lần có người bắt nạt Triệu Minh, Tiểu Triệu Hữu đều sẽ lấy lại công bằng, dần dà, không còn ai dám gây sự với Triệu Minh nữa.
Triệu gia không có quan niệm trọng nam khinh nữ, tất cả đám trẻ đều sống rất hòa thuận với nhau.
Lúc này, nghe được Triệu Minh khóc, phản ứng đầu tiên của Tiểu Triệu Hữu chính là Triệu Minh lại bị bắt nạt.
Hắn lập tức chạy tới, căng mặt ra, hỏi: "A Minh, sao ngươi lại khóc, có phải có người bắt nạt ngươi không?"
Triệu Minh còn chưa kịp nói gì, đám bạn xung quanh hắn đã nhao nhao lên tiếng.
"Hữu ca, một hào của A Minh bị người ta trộm mất rồi."
"Là người này trộm, hắn không phải người tốt, chuyên đi trộm tiền trẻ con."
"Hữu ca, chúng ta nhất định phải giúp A Minh lấy lại tiền."
Mấy đứa trẻ, vừa thấy Tiểu Triệu Hữu, lập tức liền có người tâm phúc, cho dù lúc này Tiểu Triệu Hữu mới tám tuổi.
Tiểu Triệu Hữu rất nhanh liền hiểu rõ bọn họ đang nói gì.
Một hào của Triệu Minh không thấy đâu, bọn họ nghi ngờ là bị một người đàn ông ở trong chuồng bò trộm mất.
Trong cái thời đại mà trứng gà còn hiếm, một quả trứng gà đáng giá ba bốn hào, thì một hào không phải là ít, hơn nữa số tiền lẻ này còn là của một đứa trẻ.
Tiểu Triệu Hữu không biết gì về người ở trong chuồng bò, nhưng người trong thôn đều không có ấn tượng tốt về hắn, bình thường cũng không muốn đến gần khu vực chuồng bò này.
Tiểu Triệu Hữu đưa mắt nhìn sang, liền thấy người đàn ông trong chuồng bò.
Người đàn ông mặc một thân quần áo xám xịt, sạch sẽ nhưng rất cũ kỹ, bên trên không biết đã vá bao nhiêu miếng.
Hắn rất gầy, rất cao, lại để một bộ râu quai nón, đến mức ngũ quan của hắn đều không nhìn rõ được.
Tiểu Triệu Hữu ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt sắc bén của người đàn ông, Tiểu Triệu Hữu bất giác chấn động trong lòng, nhưng rất nhanh lại trấn tĩnh lại.
Chuồng bò rất đơn sơ, có vài chỗ còn bị thủng, nghe nói hồi trước mưa to, chuồng bò này còn bị sập.
Đồ đạc bên trong rất ít, rất đổ nát.
Phó Hàn đưa mắt nhìn mấy đứa trẻ trước mặt, giữa hai hàng lông mày mang một chút mệt mỏi, giọng nói lạnh nhạt: "Ta không có trộm tiền."
Hắn dù có rơi vào tình cảnh này, nhưng đường đường là một sĩ quan, còn không biết sa cơ lỡ vận đến mức đi trộm một hào của một đứa trẻ.
Mấy đứa trẻ có lẽ ỷ có Tiểu Triệu Hữu ở đây nên gan dạ hơn nhiều.
"Ngươi nói không có là không có à."
"Tiền của A Minh lúc trước vẫn còn, chính là đi qua chỗ này mới không thấy, chắc chắn là ngươi trộm rồi."
"Ông bà ta nói, người ở trong chuồng bò đều không phải người tốt, ngươi chắc chắn là kẻ trộm."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Phó Hàn nhíu mày, ánh mắt hơi lạnh lùng, giọng nói càng lạnh hơn: "Ta đã nói không có chính là không có, các ngươi tin hay không thì tùy. Rời khỏi chỗ của ta."
Mấy đứa trẻ bị ánh mắt của Phó Hàn dọa sợ, sợ đến mức ngậm miệng lại.
Tiểu Triệu Hữu cảm thấy người trước mắt này thật là xấu xa, trộm tiền của A Minh, không những chối cãi, còn dọa bọn họ.
( Chương này hết )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận