Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 146: Mù đồng ly dị mụ mụ (length: 3632)

Không sai, Ân Âm mang Trình Hi tới là chó dẫn đường trụ sở huấn luyện, nàng muốn tặng cho Trình Hi quà sinh nhật, chính là một con chó dẫn đường.
Nói đúng ra, thay vì nói là quà sinh nhật, chi bằng nói là muốn cho Trình Hi một người bạn trung thành.
Sở dĩ đưa chó dẫn đường cấp Trình Hi, thứ nhất là chó dẫn đường đối với người mù có sự trợ giúp rất lớn, thứ hai, là bởi vì Pudding.
Pudding cũng là một con chó nhỏ, nó rất thông minh, cũng là người bạn đầu tiên của Trình Hi, nhưng nó lại bị Trình Đào hạ độc chết, Trình Hi đối với Pudding có tình cảm rất sâu, nếu không, cũng sẽ không trở thành cọng rơm cuối cùng khiến Trình Hi tìm đến cái chết, cũng không sẽ mang theo Pudding cùng xuống sông.
Trình Hi đối với Pudding là có tình cảm rất sâu đậm.
Mặc dù sau khi Pudding chết, Trình Hi cũng không có nói nhiều điều gì, nhưng hắn chưa từng quên Pudding. Cho nên, Ân Âm nghĩ lại nuôi một con chó nhỏ để bầu bạn cùng Trình Hi, mà chó dẫn đường là lựa chọn tốt nhất.
"Hi Hi, mụ mụ muốn mua cho ngươi một con chó dẫn đường, ngươi có đồng ý nuôi không? Nó tên là Tuyết Cao."
Chó dẫn đường? Trình Hi không hiểu cái gì gọi là chó dẫn đường, hắn chỉ biết là, mụ mụ muốn tặng cho hắn một con chó nhỏ, con chó nhỏ kia tên là Tuyết Cao.
Tuyết Cao à, nghe nói Pudding là một loại kem.
"Mụ mụ, ta có thể sờ nó không?" Trình Hi nhỏ giọng đưa ra một yêu cầu.
Ân Âm nhìn về phía huấn luyện viên.
Huấn luyện viên gật đầu, hướng con chó nhỏ làm ra một chỉ lệnh, vừa nói: "Tuyết Cao, lại đây."
Con chó nhỏ thuần màu vàng lay động cái đuôi nhỏ, huấn luyện viên dẫn dắt nó đến trước mặt Trình Hi.
"Hi Hi, ngươi vươn tay ra, đụng vào nó." Ân Âm ôn nhu nói.
Trình Hi thăm dò duỗi ra đôi bàn tay nhỏ gầy gò, Tuyết Cao có lẽ cũng là thật thích Trình Hi, mở ra đôi chân ngắn nhỏ đi lên, dùng đầu nhỏ cọ lòng bàn tay Trình Hi, miệng phát ra từng tiếng mềm mại "Uông uông" làm tan chảy lòng người.
Trình Hi vuốt ve lông tóc có xúc cảm vô cùng tốt của Tuyết Cao, Tuyết Cao lè lưỡi liếm liếm lòng bàn tay hắn, hai người ở chung vô cùng hòa hợp.
Trình Hi càng lớn mật vươn tay, ôm Tuyết Cao vào trong ngực.
Tuyết Cao ngoan ngoãn, không có giãy dụa, ngược lại thân mật cọ, tựa hồ đang cùng Trình Hi chơi đùa.
Trình Hi bị nó chọc cười, nhưng là cười cười, cảm xúc lại trùng xuống, nếu là hắn có thể rơi lệ, có lẽ nước mắt hắn đã rơi xuống.
Hắn dùng mặt cọ Tuyết Cao, miệng nhỏ hơi có chút xẹp.
"Hi Hi, làm sao vậy?" Ân Âm phát giác hắn không thích hợp, hỏi.
Trình Hi nháy nháy mắt, hàng mi thon dài run rẩy, thanh âm mềm mại mang một tia nức nở nói: "Mụ mụ, ta nhớ Pudding."
Hắn nhớ Pudding, trước kia Pudding cũng sẽ như vậy dùng đầu cọ lòng bàn tay hắn, cũng sẽ liếm hắn, khi ở trong ngực hắn, cũng rất ngoan rất ngoan.
Nhưng là, Pudding ngoan như vậy, lại chết.
"Mụ mụ, ta không nuôi." Trình Hi lắc đầu, ôm Tuyết Cao một cái cuối cùng, rồi đặt nó xuống.
"Vì sao?" Ân Âm nhìn ra được, hắn rất yêu thích Tuyết Cao.
Trình Hi mím chặt cánh môi, một lúc lâu sau nức nở nói: "Ta sợ sẽ nuôi nó chết." Pudding vốn dĩ hẳn là sống được rất tốt, chính là bởi vì bị hắn nuôi, cho nên mới chết. Pudding đã chết, hắn không thể lại hại Tuyết Cao.
Ân Âm nhất thời hiểu rõ Trình Hi đang nghĩ gì, hốc mắt nóng lên, chính là biết Trình Hi đang lo lắng điều gì, nàng mới càng thêm đau lòng.
"Hi Hi, Pudding chết không phải là lỗi của ngươi." Nhưng Ân Âm vô luận nói như thế nào, Trình Hi đều đem cái chết của Pudding đổ lỗi cho chính mình.
Ân Âm khẽ thở dài một cái, cuối cùng vẫn là đem chuyện Pudding bị Trình Đào hạ độc chết nói cho Trình Hi.
( bản chương xong )
Bạn cần đăng nhập để bình luận