Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1437: Bảo bối, mụ mụ mang ngươi về nhà ( 44 ) (length: 3958)

Hắn lái xe đến bệnh viện, hiện giờ chỉ có thể hắn lái xe về nhà xem tình huống của Khả Khả, mà Hứa Sở Văn vẫn là vị thành niên, không có biện pháp lái xe, liền lưu lại bệnh viện để bồi Hoan Hoan.
"Hoan Hoan, thật xin lỗi, Khả Khả sinh bệnh, ba ba phải về nhà một chuyến." Hứa Chi Hoành xin lỗi nói.
Hoan Hoan không có ngăn cản ba ba rời đi, chỉ là nhìn ba ba lo lắng rời đi, bóng lưng càng lúc càng xa, cánh môi mím lại càng chặt.
Đại khái qua hơn một giờ, rốt cuộc cũng đến lượt Hứa Hoan Hoan.
Hứa Sở Văn cùng muội muội cùng nhau đi vào, nhìn nàng lúc đổi thuốc, bởi vì đau đớn mà vầng trán toát ra mồ hôi, cũng không nhịn được mà đau lòng.
Chờ đến khi thay thuốc xong, Hứa Hoan Hoan như người vừa được vớt ra từ dưới nước.
Hai người đi ra, Hứa Sở Văn đỡ Hứa Hoan Hoan không còn chút sức lực nào ngồi dựa vào ghế.
Hai người cũng không định đi, trước đó, Hứa Sở Văn liền nhận được điện thoại của ba ba.
Hứa Khả Khả bệnh, phát sốt rất nghiêm trọng, dùng nhiệt kế trong nhà đo được, ba mươi chín độ bốn.
Vì thế Hứa Chi Hoành lái xe tính toán mang Hứa Khả Khả tới bệnh viện khám bệnh.
Chờ đến Hứa Khả Khả khám xong, bọn họ sẽ cùng nhau trở về.
Trong lúc chờ đợi, Hứa Sở Văn đột nhiên cảm giác được bụng truyền đến một trận đau đớn, hắn nhịn không được hơi khom người.
Hắn vốn định nhẫn nại một chút, chờ ba ba đến, nhưng vẫn không thể nào nhịn được.
"Hoan Hoan, ngươi có thể ngồi ở đây chờ ca ca không? Ca ca đi toilet một chuyến."
Toilet ở cuối hành lang, kỳ thật nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy.
Hứa Hoan Hoan cũng phát giác được ca ca tựa hồ bụng không thoải mái, vội vàng gật đầu, tỏ vẻ chính mình có thể.
"Vậy ngươi ở chỗ này ngoan ngoãn chờ, không nên rời đi sang nơi khác, ca ca rất nhanh sẽ trở về."
Nói xong, Hứa Sở Văn không nhịn được nữa, hướng về phía toilet chạy tới.
Hứa Hoan Hoan ngồi ở trên ghế, thân thể nhỏ nhắn căng cứng, mang một tia cảnh giác cùng đề phòng, nàng đôi mắt cụp xuống, không dám nhìn lung tung.
Một tay bị dùng băng vải treo ở trước ngực, tay còn lại quy củ đặt ở trên đầu gối.
Ở một nơi thân người ồn ào, toàn là người xa lạ, vẫn làm Hứa Hoan Hoan cảm thấy khẩn trương.
Ngay lúc này, nơi không xa bỗng nhiên truyền đến âm thanh hỗn loạn.
Có người bắt đầu truy đuổi, cũng có người lớn tiếng kinh hô, dòng người bất an nhốn nháo, thậm chí có người phát ra tiếng rít gào.
Hứa Hoan Hoan trong lòng căng thẳng, theo bản năng nhìn sang, liền thấy dòng người cuồn cuộn đột nhiên xông tới một nam nhân cao gầy.
Nam nhân khuôn mặt dữ tợn, khí thế hung hăng hướng về phía Hứa Hoan Hoan chạy tới, trong tay hắn cầm một con dao gọt trái cây.
Điều làm người ta sợ hãi là, trên con dao kia dính đầy máu tươi.
Hắn chạy tới, máu tươi nhỏ xuống sàn nhà màu trắng, chói mắt vô cùng.
Ngay lúc này, tầm mắt Hứa Hoan Hoan vừa vặn chạm phải ánh mắt của nam nhân, khóe môi hắn lộ ra tươi cười càng thêm vặn vẹo cùng điên cuồng...
- Hứa Chi Hoành lái xe vào gara bệnh viện, dừng xe xong, từ ghế phụ lái bế Hứa Khả Khả toàn thân vô lực nóng hổi xuống.
Hứa Khả Khả mặt đỏ bừng, cả người ỉu xìu, nhìn qua tùy thời cũng có thể hôn mê.
"Khả Khả, đừng sợ, không có việc gì, đã đến bệnh viện, ba ba dẫn con đi khám bác sĩ. Khám bác sĩ, tiêm thuốc liền sẽ không khó chịu." Hứa Chi Hoành ôn nhu an ủi đứa nhỏ trong ngực.
"Hảo." Hứa Khả Khả khó khăn mở to mắt, nhu thuận đáp.
Chỉ là Hứa Chi Hoành ôm hài tử vừa mới vào bệnh viện, liền phát giác không khí trong bệnh viện có chút không đúng.
"Người này quả thực chính là bệnh tâm thần, rõ ràng là hắn không chữa cho con người ta, giờ lại trách móc bệnh viện."
( Bản chương xong )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận