Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1110: Vứt bỏ thân tể thú nhân a mẫu ( 6 ) (length: 3781)

A tỷ của nàng đã có tin tức ở phía kia.
Mị nhếch khóe môi, đắc ý hớn hở quay trở về sơn động.
Ân Âm dọc theo đường đi vẫn luôn tìm kiếm thảo dược.
Vừa hay ở gần bạch hổ bộ lạc có không ít, mà những thứ này đều là vu y của bạch hổ bộ lạc không nhận ra, nếu không đã sớm hái đi.
Ân Âm trọn vẹn hái hai canh giờ, đến tận khi trời gần tối mới về bộ lạc.
Nàng ăn trước một chút đồ vật lót dạ, sau đó bắt đầu chế tác các loại thuốc bột.
Thỉnh thoảng nàng lại thất thần.
Nàng đang nghĩ hiện tại tiểu ngân hổ thế nào? Có phải đói bụng hay không, trời tối rồi, nó đã tìm được chỗ ngủ chưa, độc tự một mình hổ con ở bên ngoài, nó khẳng định rất sợ hãi.
Lúc này tiểu ngân hổ, à không, tiểu bùn hổ đang làm cái gì đây?
Tiểu bùn hổ ở trong hốc cây mơ mơ màng màng ngủ, mãi cho đến khi mưa tạnh, nó mới miễn cưỡng tỉnh lại.
Thấy bên ngoài trời sáng choang, hoàn toàn tạnh ráo, tâm tình tiểu bùn hổ tốt hơn rất nhiều.
Nó ngẩng đầu nhỏ đang gác trên hai chân trước lên, hoạt động tứ chi, chỉ là vừa đứng dậy, miệng vết thương bị kéo, sống lưng liền truyền đến cơn đau rát, tiểu ngân hổ không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, giật mình tỉnh táo lại.
Bởi vì đau đớn, đáy mắt lập tức ứa ra nước mắt.
"Ngao ô" đau quá.
Tiểu bùn hổ kêu ngao ô trầm thấp, thân thể lập tức không dám nhúc nhích.
Hốc mắt màu bạc hồng hồng, một hồi lâu, tiểu bùn hổ hít mũi, nâng móng vuốt trước lên, lau đi nước mắt nơi đáy mắt, lại dùng móng vuốt trước vuốt vuốt khuôn mặt lông nhung.
Nó liều mạng xoay đầu nhỏ ra sau, nhưng vẫn không nhìn thấy tình hình trên sống lưng.
Nó quay đầu lại, vẻ mặt trầm thấp, đôi mắt màu bạc vốn dĩ mờ mịt, nó không biết nên làm cái gì.
Tiểu ngân hổ không nhìn thấy, lúc này đáng lẽ bộ lông trên sống lưng của nó có ba vết cào màu đỏ nhạt, vừa nhìn liền biết là bị móng vuốt sắc nhọn cào trúng.
Miệng vết thương vốn dĩ có chút khép lại không biết từ lúc nào đã vỡ ra, loại miệng vết thương này trên người một con non, nhìn rất dữ tợn.
Nếu Ân Âm ở đây lúc này, khẳng định sẽ biết, miệng vết thương của tiểu bùn hổ đã bị nhiễm trùng.
Bị thương sau không xử lý, lại trải qua nước mưa cọ rửa, miệng vết thương chắc chắn sẽ chuyển biến xấu.
Nhưng mẫu thân của tiểu a không ở bên cạnh, lúc này lại bị ném bỏ, tiểu bùn hổ căn bản không hiểu.
Thân thể nó vì dầm mưa, lúc này còn có chút lạnh.
Thấy ánh nắng bên ngoài vừa vặn, tiểu bùn hổ quyết định đi phơi nắng.
Chỉ là. . .
"Cô lỗ."
Một tiếng rất vang dội ở trong hốc cây vang lên.
Tiểu bùn hổ đè một móng vuốt lên bụng mình, khuôn mặt nhỏ lông nhung nhăn lại.
Nó đói bụng.
Mấy ngày nay, tiểu bùn hổ hầu như không ăn được gì.
Nó không biết săn mồi, không có thịt ăn.
Cây ăn quả cao cao, nó cũng không hái được.
Nó cũng không dám tùy tiện ăn bậy đồ vật.
Nó nhớ đến, rất nhiều loại quả không thể ăn.
Cho nên nó chỉ có thể đến những cây ăn quả có chim đậu đã ăn xong ở phía dưới ngồi chờ, xem xem có quả nào rơi xuống không, nó có thể nhặt được mà ăn.
Bữa ăn trước của tiểu bùn hổ là hôm qua.
Hôm nay nó chưa từng ăn qua bất kỳ thứ gì.
"Cô lỗ, cô lỗ." Tiếng đói bụng từ bụng nhỏ lại truyền đến.
Tiểu bùn hổ dùng móng vuốt trước vỗ vỗ phần bụng mềm mại, ý bảo nó an tĩnh lại, mới đi ra khỏi sơn động.
Ánh nắng rơi vào trên người, mang đến hơi ấm, tiểu bùn hổ thoải mái ngao ô một tiếng, âm thanh mềm mại, đôi mắt màu bạc nheo lại.
Nhìn thấy phía trước là một vũng nước sạch sẽ, tiểu bùn hổ vừa mệt vừa khát tập tễnh đi qua.
Trước hố nước, tiểu bùn hổ liếc nhìn dáng vẻ vô cùng bẩn thỉu của mình lúc này, không quá cao hứng.
(Chương này hết)...
Bạn cần đăng nhập để bình luận