Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 175: Lưu thủ nhi đồng mụ mụ (length: 3817)

Đánh giá và tính toán thời gian có thể sẽ không kịp, Ân Âm lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Trần gia gia.
Để tiện liên hệ, Ân Âm và chồng đã mua cho Trần gia gia một chiếc điện thoại "cục gạch" có thời gian chờ siêu dài.
Chỉ có điều, dù có điện thoại, số lần hai người trò chuyện, liên lạc với các con cũng rất ít.
Ở thôn Hồng Kiều, khi chuông điện thoại reo, Trần gia gia vừa đi đến cửa nhà.
"A Âm à, sao lại gọi điện về thế?"
"Ba, Lệ Chi và Chanh Tử đâu ạ?"
"À, Lệ Chi bị thầy giáo Tôn gọi đi rồi, Chanh Tử đang ở nhà."
Ân Âm nghe xong Trần Lệ đã bị gọi đi, trong lòng hơi hồi hộp một chút, càng phát sốt ruột, nàng cố gắng trấn tĩnh lại nói: "Ba, ba có thể cho Chanh Tử nghe điện thoại được không ạ? Con có chuyện muốn nói với Chanh Tử."
"Được." Trần gia gia cũng không hỏi nhiều, quay người đi về phía phòng của Trần Trừng.
Trong phòng, Trần Trừng đang ôm chiếc xe bốn bánh đã dính keo lại, lặng lẽ rơi lệ, một bên mặt còn bôi thuốc dán, trông vừa buồn cười lại vừa đáng thương.
"Chanh Tử, mẹ con gọi điện thoại tới, muốn nói chuyện với con," tiếng gõ cửa vang lên, cùng với âm thanh của gia gia, trong phòng, Trần Trừng đang thút thít khóc, khựng người lại.
Hắn không biết vì sao mẹ lại gọi điện cho hắn, có một khoảnh khắc, hắn nắm chặt nắm tay nhỏ, muốn lớn tiếng nói, hắn không muốn nghe, nhưng cuối cùng trong đầu vẫn hiện lên thân ảnh xinh đẹp, dịu dàng của mẹ.
Trần Trừng vội vàng đứng dậy, dùng mu bàn tay lau mắt và má, lau đi nước mắt trong hốc mắt và vệt nước mắt trên má.
Hắn hít mũi một cái, mở cửa, ngẩng đầu nhìn lão nhân ngoài cửa, gọi: "Gia gia." Thanh âm mềm mại, còn mang theo tiếng nức nở chưa rút đi hết, đôi mắt ửng hồng khát vọng nhìn chiếc điện thoại trong tay gia gia.
Trần gia gia đáp lời, đưa điện thoại tới.
Trần Trừng vội vàng dùng hai tay cẩn thận nhận lấy, hắn hơi hé môi, muốn mở miệng gọi một tiếng mẹ, nhưng làm thế nào cũng không mở miệng được.
Ngược lại là Ân Âm ở đầu dây bên kia lên tiếng trước.
"Là Chanh Tử phải không?" Giọng Ân Âm từ đầu dây bên kia truyền đến, xen lẫn mấy phần lo lắng.
Trần Trừng mím môi, thấp giọng nói: "Là con, con là Chanh Tử."
"Chanh Tử, mẹ có việc nhờ con. . ." Ân Âm không giải thích quá nhiều, chỉ bảo Chanh Tử hiện tại hãy đến nhà Tôn Khâm, mang chị gái về nhà.
" . . Chanh Tử phải nhanh lên, dù thế nào cũng phải đưa chị gái con về, mẹ và ba ba đang trên đường về nhà."
Liên quan đến chị gái, Trần Trừng nhớ kỹ nửa câu đầu, nửa câu sau thì không nhớ rõ, hắn không biết vì sao mẹ đột nhiên bảo hắn đi đưa chị gái về, nhưng hắn là đứa trẻ nghe lời ba mẹ.
"Vâng, con đi ngay đây."
"Được, Chanh Tử cũng phải cẩn thận."
"Vâng." Trần Trừng lưu luyến đưa điện thoại trả lại cho gia gia, nhớ kỹ lời mẹ dặn, chạy ra ngoài.
Nhà thầy giáo Tôn ở đâu, Trần Trừng biết rõ, về cơ bản học sinh tiểu học Hồng Kiều đều biết.
Bởi vì Tôn Khâm là người tỉnh ngoài đến, trường học đã phân cho Tôn Khâm một chỗ ở, ngay tại thôn Hồng Kiều, cách nhà họ Trần không xa lắm.
-
Trần Lệ đi tới nhà thầy giáo Tôn, phát hiện cửa nhà hắn mở, mà thầy giáo Tôn hình như đang lật xem sách trước bàn đọc.
"Thầy giáo Tôn." Trần Lệ gõ cửa.
Nghe được âm thanh, Tôn Khâm ở phía bên kia ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua cặp kính tròn, nhìn thẳng về phía Trần Lệ.
Trần Lệ theo bản năng lùi lại một bước, không hiểu sao, nàng cảm thấy ánh mắt của thầy giáo Tôn có chút đáng sợ.
"Tiểu Lệ đến rồi à, mau vào đi." Tôn Khâm đi về phía Trần Lệ, nắm chặt tay Trần Lệ, dắt nàng đi vào.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận