Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 386: Hùng thái tử hoàng hậu nương thân ( 21 ) (length: 3975)

Thân thể mềm mại không xương đổ ập lên người, Tiêu Thần toàn thân cứng đờ, mặt lập tức đỏ bừng.
Hắn mặc dù thường xuyên lui tới thanh lâu, nhưng trước nay đều chưa từng chạm qua nữ nhân.
Thứ nhất, dung mạo của những nữ nhân này thực sự không lọt nổi vào mắt hắn, thứ hai, hắn mới mười hai tuổi, mặc dù phụ hoàng cùng mẫu hậu chỉ có hắn là con một, đều rất yêu thương hắn, nhưng nếu như biết hắn ở cái tuổi này đã đụng tới nữ nhân, khẳng định sẽ làm thịt hắn.
Trước giờ không thân cận với nữ nhân nào khác ngoài mẫu hậu, Tiêu Thần lúc này toàn thân cứng ngắc, hắn muốn đẩy ra nhưng lại không dám đụng vào, cả người lúng túng.
"Công tử ~" Xuân Phong ôn nhu gọi, giọng nói kia khiến người ta nghe thôi đã tê dại cả tai.
Tiêu Thần khóc không ra nước mắt: "Ngươi, ngươi mau tránh ra, gia không cần ngươi hầu hạ." Lúc này Tiêu Thần phảng phất như một nam tử con nhà lành bị ác nữ khi dễ, trông rất đáng thương.
"Công tử, đừng như vậy mà, Xuân Phong sẽ hầu hạ ngài thật tốt." Nói rồi, Xuân Phong vươn ra bàn tay ngọc thon dài, muốn đi giải đai lưng của Tiêu Thần.
Tiêu Thần sắp điên rồi, ngay khi hắn muốn cắn răng đẩy Xuân Phong ra thì cửa bỗng nhiên bị đá văng.
Chỉ thấy cửa ra vào đứng một thanh niên dung mạo xinh đẹp, trong tay đang cầm một chiếc roi tử kim, "hắn" vốn dĩ mặt không biểu cảm, nhưng sau khi nhìn thấy Tiêu Thần cùng Xuân Phong, cả khuôn mặt đều lạnh xuống.
Tiêu Thần nâng mắt lên, khi thấy rõ khuôn mặt người kia, tròng mắt co rút, hoảng sợ lại e ngại nói: "Mẫu hậu, cứu ta..."
Không sai, nữ cải trang nam tiến vào thanh lâu, lại cầm một cây roi, người thanh niên đó chính là Ân Âm.
"Tiêu Thần, ngươi thật là có tiền đồ." Ân Âm nghiến răng nói.
Nàng bước nhanh về phía trước, lôi Xuân Phong ra khỏi người hắn, lập tức nhấc roi lên, một roi quất vào người Tiêu Thần.
"A..." Trong phòng phát ra tiếng kêu đau đớn, âm thanh cực lớn, rất nhiều người đều nghe thấy, thật đúng là người nghe thương tâm, người nghe rơi lệ.
"Mẫu hậu, sao người lại đánh ta." Tiêu Thần che mông, đau đến mức mặt mày nhăn nhó, từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, Tiêu Thần chưa từng bị đánh qua.
Ân Âm cười lạnh, đối phó với hùng thái tử, vừa đến đã giảng đạo lý là vô dụng, mà phải "tiên binh hậu lễ", đánh một trận thật đau, so với bất cứ thứ gì đều hữu dụng hơn.
"Tiêu Thần, có tiền đồ lắm, đường đường là thái tử lại dám hết lần này đến lần khác tới dạo thanh lâu, ngươi không nghĩ đến thân phận của ngươi, không nghĩ tới ngươi mới có bao nhiêu tuổi sao." Ân Âm cầm roi, từng bước tiến về phía Tiêu Thần.
Tiêu Thần từng bước lùi lại: "Nhi thần không có đụng vào nữ nhân, là nàng ta tự mình dính lấy."
"Ngươi không tới thanh lâu, lẽ nào nàng ta còn có thể chạy đến đông cung đi dính lấy ngươi? Chẳng lẽ là nàng ta kéo ngươi tới Xuân Phong Lâu hay sao?"
Tiêu Thần lập tức nghẹn lời, những lời này không có cách nào phản bác.
"Mấy bằng hữu xấu của ngươi ở đâu?" Ân Âm hỏi, hôm nay ngoại trừ tới đánh Tiêu Thần, cũng là tới thu thập mấy tên bạn xấu của hắn.
Tiêu Thần dựa theo tâm lý "tử đạo hữu, bất tử bần đạo", lập tức đem bạn tốt ra bán.
Ân Âm sai ám vệ đá văng cửa ra, mấy thiếu niên đang ôm nữ nhân, làm một ít chuyện không thể miêu tả.
Ân Âm không muốn để Tiêu Thần nhìn thấy, nên đuổi đám nữ nhân kia đi trước, chờ các nàng mặc xong quần áo, mới cho Tiêu Thần vào.
Tiêu Thần vừa bước vào, chỉ thấy mẫu hậu nhà mình uy phong lẫm liệt đứng đó, cây roi trong tay quất xuống từng nhát lên người bọn họ.
Mấy thiếu niên đau đến mức kêu gào thảm thiết.
"Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai, ai cho ngươi lá gan mà dám đánh chúng ta." Bọn họ vừa tránh né, vừa kêu gào.
Bọn họ thoáng nhìn thấy Tiêu Thần, lập tức nói: "Thái tử điện hạ, cứu chúng ta."
Tiêu Thần yên lặng lùi lại một bước, hắn cũng không dám cứu, nếu hắn mà dám cứu, người đau chính là hắn.
Ân Âm cười lạnh: "Bản cung vì sao lại không dám đánh các ngươi."
(bản chương hết)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận