Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 387: Hùng thái tử hoàng hậu nương thân ( 22 ) (length: 3833)

"Bản cung có thể đ·á·n·h các ngươi, trưởng bối của các ngươi biết, sợ là còn muốn tới tạ ơn." Khuyến khích thái tử đi dạo thanh lâu, không chơi c·h·ế·t bọn họ là tốt rồi, những người kia còn dám trách nàng - vị hoàng hậu này - hay sao? Chỉ sợ chờ biết được người giáo huấn đám tử tôn của bọn họ là nàng, sợ là còn muốn l·i·ế·m mặt già tới nhận lỗi.
"Nếu cảm thấy không phục, cứ việc đi cáo trạng, bản cung tại Phượng Loan cung chờ các ngươi."
Nghe được hai chữ "Bản cung" cùng "Phượng Loan cung", đám t·h·iếu niên chợt ý thức được điều gì đó, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Bọn họ lại liếc mắt nhìn Tiêu Thần đang run rẩy, cuối cùng xác định.
Thì ra người trước mắt cầm roi quất bọn hắn, thế nhưng là hoàng hậu nương nương giả nữ cải nam trang.
"Hoàng hậu nương nương tha m·ạ·n·g, tha m·ạ·n·g a." Lúc này, bọn họ rốt cuộc không dám nói xằng bậy, liên tục cầu xin tha thứ.
Ân Âm lúc này mới thu roi, ngồi lên ghế, khí định thần nhàn.
"Về sau kẻ nào dám bén mảng mang thái tử tới thanh lâu, đến một lần bản cung liền đ·á·n·h một lần." Nàng nhấn mạnh chữ "đ·á·n·h", mấy tên t·h·iếu niên không khỏi rùng mình.
Chẳng phải Thái tử điện hạ đã từng nói hoàng hậu nương nương rất mực ôn nhu t·h·iện lương sao? Hôm nay gặp mặt mới biết, lời đồn không thể tin, những lời trong miệng thái tử càng không thể tin.
"Còn không mau cút đi." Ân Âm thản nhiên nói.
Mấy tên t·h·iếu niên lập tức giật mình, vội vàng tháo chạy, sợ chậm một bước, roi kia liền sẽ đ·u·ổ·i theo bọn họ đ·á·n·h tới nơi.
Tiêu Thần cuống quýt, sao lại, sao lại có thể bỏ đi như vậy, để lại bản điện hạ một mình a, hơi sợ nha.
"Mẫu hậu, chúng ta có phải hay không cũng nên hồi cung." Tiêu Thần trong lòng hoảng hốt, luôn cảm thấy mẫu hậu nhà mình đang mưu tính chuyện gì đó lớn lao.
Ân Âm đưa tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt trắng nõn, lấy lòng của hắn, cười nói: "Không vội, mẫu hậu còn có một số việc chưa làm xong. Các ngươi, đem quần áo trên người thái tử thay đi."
Tiêu Thần: "! ! !"
"Mẫu hậu, người muốn làm gì." Tiêu Thần không rõ ràng cho lắm, hai tay khoanh lại che trước n·g·ự·c, phảng phất một trinh tiết l·i·ệ·t nữ đang đối mặt với ác bá.
Nhưng hắn phản kháng, đối với ám vệ mà nói, căn bản vô dụng.
Rất nhanh, Tiêu Thần liền bị ép thay một bộ quần áo tương đối bình thường nhưng có màu sắc diễm lệ.
Ân Âm đứng trước mặt hắn, đ·á·n·h giá, đi qua đi lại, không ngừng gật đầu: "Không tệ, không tệ."
Tiêu Thần k·h·ó·c không ra nước mắt: "Mẫu hậu, vì sao lại cho nhi thần mặc loại quần áo này."
Ân Âm cười tươi: "Mẫu hậu t·h·iếu tiền, cho nên hoàng nhi ngươi liền lưu lại đây để giúp mẫu hậu k·i·ế·m tiền đi. Về phần đông cung, ngươi cũng đừng trở về, mẫu hậu sẽ cùng phụ hoàng ngươi sinh thêm một tiểu hoàng đệ, cho nó vào ở."
Tiêu Thần trợn to hai mắt, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền bị ám vệ x·á·ch lên như x·á·ch một con gà con.
Không bao lâu, đã thay đổi một nơi khác, hắn bị vứt xuống góc phòng.
Tiêu Thần tức đến mức mặt đỏ bừng: "Làm càn, cô là thái tử, ngươi dám đối xử với cô như thế, cô muốn trị ngươi tội đại b·ấ·t· ·k·í·n·h."
Chỉ là, lời nói ngông cuồng của hắn vừa dứt, một lão nam nhân ăn mặc lòe loẹt, diêm dúa liền lắc m·ô·n·g đi tới.
Ám vệ thấy nam nhân đi vào, liền xoay người rời đi.
"Này, ngươi đi đâu vậy, mang cô cùng đi."
Tiêu Thần cũng muốn cùng đi, nhưng chưa kịp bước đi đã bị lão nam nhân dẫn theo hai nam nhân tráng kiện giữ chặt.
"Các ngươi muốn làm cái gì, mau buông cô ra, cô là Thái tử điện hạ."
"Thái tử điện hạ?" Lão nam nhân khẽ xì một tiếng, "Ai mà không biết Thái tử điện hạ là nhân vật cao quý đang ở đông cung, làm sao tới thanh lâu được chứ."
Tiêu Thần nghẹn lời.
"Nói cho ngươi biết, ngươi đã bị bán cho Nam Phong quán chúng ta, về sau ngươi liền lưu lại đây tiếp kh·á·c·h đi."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận