Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1452: Bảo bối, mụ mụ mang ngươi về nhà ( 59 ) (length: 3884)

Xem đến Ân Âm xuất hiện, hắn lập tức phản ứng lại, liền vội vàng đứng lên.
Hắn hé miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, có thể di động cánh môi, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Đầu lông mày thanh tú của nam nhân che kín mỏi mệt, trong đôi mắt ôn nhu dĩ vãng cũng hiện lên tơ m·á·u, ngay cả cằm cũng có nhàn nhạt màu xanh râu ria, cả người lộ ra rất là tiều tụy, không hề tức giận.
Hiển nhiên, khoảng thời gian này, Hứa Chi Hoành t·r·ải qua cũng không tốt.
Ân Âm đi qua, thần sắc bình tĩnh: "Lời vừa rồi, ngươi cũng nghe thấy rồi chứ, hiện tại chúng ta thực sự không t·h·í·c·h hợp."
Đôi mắt vốn đã hiện tơ m·á·u của Hứa Chi Hoành lại đỏ thêm mấy phần, ngữ khí mang theo vài phần c·ầ·u· ·x·i·n: "Ân Âm, không muốn nhanh chóng từ bỏ ta như vậy, ta sẽ cố gắng đi giải quyết."
Nếu như nói phía trước Hứa Chi Hoành còn cho rằng Ân Âm là bởi vì chuyện của Hoan Hoan cùng Khả Khả mà tức giận, nói ra lời muốn ly hôn cũng chỉ là hành động nhất thời, nhưng hiện tại, hắn không thể không thừa nhận, Ân Âm thực sự đã tính toán ly hôn với hắn.
"Ân Âm, chúng ta nhiều năm cảm tình, ngươi thật sự nỡ lòng bỏ qua sao?"
Hứa Chi Hoành khó có thể tưởng tượng được việc từ bỏ một đoạn tình cảm gần hai mươi năm là cảm giác gì, kia hẳn là so với moi tim còn đau đớn hơn đi.
"Ngươi có thể bảo đảm sau này mẹ của ngươi sẽ không bất công sao? Ngươi có thể bảo đảm ngươi và Hứa Sở Văn sẽ tin tưởng Hoan Hoan, mà không phải một mực đứng về phía Hứa Khả Khả kia không? Ta không muốn trong cái nhà này tràn ngập những cuộc c·ã·i lộn không ngừng, không ngừng tiêu hao cảm tình. Ngươi trở về đi, có lẽ ngươi có thể trước hết nói chuyện cùng mẫu thân của ngươi."
Hứa Chi Hoành nhìn người quay lưng rời đi, hắn muốn vươn tay nắm bắt, làm thế nào đều không có dũng khí, rõ ràng người này ngay trước mặt hắn, gần trong gang tấc, lại phảng phất như thế nào cũng với không tới, rõ ràng trước đó bọn họ yêu nhau như thế.
Nam nhân nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lặng yên không một tiếng động rơi xuống.
Nửa ngày, hắn mở mắt, rời khỏi b·ệ·n·h viện, hắn muốn đi tìm mẫu thân, trước hết hòa hoãn mối quan hệ của mẫu thân và Ân Âm, hắn không muốn để Ân Âm người vợ này rời đi, cũng muốn bù đắp cho đứa con gái ruột đã chịu khổ cực mấy năm nay khi bị tráo đổi.
- Hứa Chi Hoành cuối cùng vẫn là đã nghĩ sự việc quá đơn giản.
Trong lúc hắn không ngừng đến b·ệ·n·h viện vãn hồi Ân Âm, thì Hứa Khả Khả cũng vẫn luôn khích lệ Hứa mẫu, làm cho bà ta bằng mọi cách, cũng phải khiến cho Hứa Chi Hoành cùng Ân Âm ly hôn.
Nàng ta luôn cố ý t·h·iêu động thần kinh của Hứa mẫu, làm cho Hứa mẫu ý thức được rằng nếu Hứa Chi Hoành và Ân Âm tiếp tục ở cùng nhau sẽ có hậu quả khó có thể tưởng tượng.
Hứa Khả Khả muốn bọn họ ly hôn, như vậy nàng ta liền có thể chiếm lấy tình yêu của người Hứa gia, về phần Ân Âm người mẹ này, nói thật, Hứa Khả Khả có chút sợ hãi nàng ta, luôn cảm giác người mẹ này có thể nhìn thấu lòng người, mỗi lần đối mặt đều làm cho nàng ta hoảng sợ, nếu như vậy, còn không bằng làm cho nàng ta mang theo Hứa Hoan Hoan rời đi.
Mà Hứa mẫu càng muốn con trai ly hôn cùng Ân Âm.
Thứ nhất, bà không muốn ngày ngày đối mặt Hứa Hoan Hoan, sau khi ly hôn, Ân Âm mang theo Hứa Hoan Hoan, bà ta liền có thể nhắm mắt làm ngơ, ổn định tâm thần. Thứ hai, bà ta càng ngày càng không t·h·í·c·h Ân Âm đứa con dâu này, luôn đối nghịch với bà, còn hết lần này đến lần khác nhằm vào Khả Khả. Thứ ba, bà ta cảm thấy cho dù ly hôn, bà ta cũng có thể tìm cho con trai bà một người con dâu tốt hơn Ân Âm gấp trăm nghìn lần.
Vì thế, sau khi Hứa Chi Hoành tìm đến bà, hy vọng bà ta có thể nói chuyện cùng Ân Âm, khuyên Ân Âm từ bỏ ý định ly hôn, sắc mặt Hứa mẫu lập tức trầm xuống.
"Ta không đi. Nếu như nó muốn ly hôn thì cứ ly hôn đi. A Hoành à, trên đời này đâu phải chỉ có một mình Ân Âm là phụ nữ, tin tưởng mẹ, mẹ sau này có thể tìm cho con người tốt hơn."
(Chương này hết).
Bạn cần đăng nhập để bình luận