Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1512: Thỉnh gõ mở nàng tâm cửa ( 40 ) (length: 3766)

"Hóa ra ta trở về nhà mình còn phải bấm chuông cửa à, đây là đạo lý gì vậy. Nếu ta không trực tiếp mở cửa đi vào, làm sao có thể nhìn thấy mấy tên t·r·ộ·m chứ." Âm thanh Ân Âm lạnh lùng, như băng tuyền.
Ân Cầm bất chợt nghe được câu nói châm chọc này, sửng sốt, nhìn Ân Âm, cảm thấy có chút xa lạ. Nàng tự nhiên có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Ân Âm, nhưng đó là lời mà muội muội nàng sẽ nói sao? Dù vì nguyên nhân tiền tài mà nịnh nọt Ân Âm, nhưng Ân Cầm vẫn cứ trong x·ư·ơ·n·g cốt không coi trọng nổi muội muội nhìn như thanh cao nhưng kỳ thực hư vinh này, mấy chữ "kẻ t·r·ộ·m" cũng làm cho nàng trong lòng thực không thoải mái.
"Ân Âm, ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi đang nói chúng ta mẹ con là kẻ t·r·ộ·m sao?"
"Chẳng lẽ không đúng sao? Trên cổ ngươi đeo là dây chuyền của ta, trên tay cầm là nhẫn của ta, nga đúng rồi, đây là chiếc nhẫn mà vong phu của ta tặng, còn hai người bọn họ, trên người mặc, trong túi lục lọi, cái nào không phải đồ của nhà ta, ta có nói đây là cho các ngươi sao?"
Nghe Ân Âm nói chiếc nhẫn này là do người chồng c·h·ế·t kia tặng cho Ân Âm, Ân Cầm lập tức cảm thấy đen đủi, có thể vẫn cứ không cam lòng buông xuống, chỉ là đeo thì không đeo nữa, nhưng cũng không có nghĩa là không cần nó a. Còn có thể đem bán lấy tiền.
Ân Cầm vẫn nghĩ Ân Âm còn tính tình như trước kia, cười nói: "Ây da, Ân Âm ngươi nói gì vậy, hai ta là quan hệ gì, kia là tỷ muội ruột t·h·ị·t cùng mẹ sinh ra mà, hai ta ai với ai chứ, đồ của ta là đồ của ngươi, đồ của ngươi không phải là đồ của ta sao. Với lại, Ân Âm ngươi lợi hại như vậy, có thể k·i·ế·m nhiều tiền, chút đồ này trong mắt ngươi tính là gì, ngươi có thể mua lại mà, không giống chúng ta mẹ con, sinh hoạt ở n·ô·ng thôn, cái gì cũng không có, cuộc sống khổ quá, may mà ta có ngươi là muội muội, không thì ta cũng không biết phải s·ố·n·g thế nào, ô ô. . ."
Ân Cầm còn làm bộ dùng mu bàn tay quẹt khóe mắt, phảng phất bị Ân Âm cho tới nay làm cảm động mà rơi lệ.
Mà Lâm Ngọc Sương thì ngây ngốc nhìn Ân Cầm biểu diễn. Lúc ban đầu, khi mụ mụ trào phúng dì cả các nàng, tính toán đòi lại đồ, Lâm Ngọc Sương rất vui mừng, nhưng hiện tại, nghe được lời nói này của Ân Cầm, nàng liền biết, mụ mụ hẳn là vẫn sẽ như trước kia, trước sự nịnh nọt và ra vẻ đáng thương của dì cả, mà đem đồ vật đều cho nàng.
Nhưng lần trở lại này, bất luận là Ân Cầm hay là Lâm Ngọc Sương, đều đoán sai rồi.
"Có thể ta không có người chị tốt như ngươi, khi còn nhỏ thì hà khắc với ta, tự mình gây họa thì đổ lên đầu ta, thường x·u·y·ê·n đ·á·n·h chửi ta, lớn lên, kết hôn, liền thường x·u·y·ê·n đến ta đây đòi tiền. Ta trước kia đúng là mắt mù, mới có thể đem đồ của mình và con gái cho các ngươi. Bất quá ngươi có một câu nói rất đúng, ta quả thật biết k·i·ế·m tiền, ngươi hẳn là rất ước ao ghen tị đi, có thể vậy thì sao, tiền của ai cũng không phải gió lớn thổi tới. Đừng nói quan hệ của chúng ta từ nhỏ đến lớn vốn không tốt, cho dù tốt, cũng không phải là lý do để ngươi thỉnh thoảng tới đòi tiền. Ta cảm thấy giữa chúng ta vẫn là đạo bất đồng bất tương vi mưu, sau này đừng liên hệ nữa. Đồ vật trước kia ta có thể không so đo, nhưng hiện tại, xin các ngươi lập tức, ngay lập tức, đem toàn bộ đồ vật đã cầm trả lại chỗ cũ cho ta, không thì đừng trách ta không kh·á·c·h khí."
Lời này của Ân Âm nói tương đương không kh·á·c·h khí, trực tiếp xé toạc lớp da tỷ muội hữu hảo kia, đối với hành vi của mấy người Ân Cầm càng là châm chọc cực điểm.
Vốn đang cười nịnh bợ Ân Âm, giờ mặt Ân Cầm hoàn toàn xanh xám, lời của Ân Âm thực sự là quá khó nghe, mà nàng cũng ý thức được, Ân Âm có lẽ thật sự trở mặt.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận