Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 403: Hùng thái tử hoàng hậu nương thân ( 38 ) (length: 3744)

Hắn không cảm thấy sòng bạc là không tốt, chỉ đơn thuần không thích hoàn cảnh nơi này, không ngờ lần này vẫn là bị Tiêu Tuyên kéo vào.
"U, Tuyên gia tới." Quản sự vừa thấy Tiêu Tuyên, hai mắt sáng ngời, lập tức tiến lên chào hỏi.
Tiêu Tuyên cười ha hả nói: "Ta mang đường đệ ta tới chơi một chút."
"Được, Tuyên gia mời vào bên này." Quản sự lập tức cho người dọn trống sòng bạc lớn ở giữa.
Những người xung quanh vừa thấy tình thế này, liền biết lần này người đến đánh bạc, thân phận không thấp, liếc mắt nhìn qua, liền thấy hai gã thiếu niên tuấn lãng mang theo tùy tùng, xem quần áo, nguyên liệu, khí chất kiệt ngạo, liền biết là chủ nhân tôn quý.
"Đường đệ, mau tới." Tiêu Tuyên nhiệt tình thúc giục, Tiêu Thần bị Tiêu Tuyên ép tới trước sòng bạc.
"Đường đệ, chơi hai ván."
Tiêu Thần nghĩ đã vào rồi, không thích làm mất mặt Tiêu Tuyên, liền gật đầu đáp ứng.
Khi Tiêu Thần đáp ứng, trong mắt Tiêu Tuyên một tia sáng chợt lóe lên.
"Không biết vị gia này muốn đánh bạc gì?" Quản sự tự mình đứng ra hỏi.
Tiêu Tuyên nói với Tiêu Thần: "Biểu đệ, không bằng chúng ta chơi đơn giản nhất, đánh cược lớn nhỏ 'ngựa gỗ' thì thế nào?"
Hai chữ "Ngựa gỗ" bị Tiêu Thần không để ý, hắn chỉ nghe được đánh cược lớn nhỏ.
Đổ xúc xắc đánh cược lớn nhỏ, Tiêu Thần vẫn là biết.
"Được, vậy cái này đi."
Tiêu Thần không biết, khi hắn gật đầu, những người xung quanh hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn nhau, cũng không dám nói lời nào.
"Không ngờ tới, đệ có mang bạc không? Đường ca ta quên mang bạc." Tiêu Tuyên có chút áy náy nói.
Tiêu Thần ra hiệu cho tùy tùng bên cạnh, nhưng tìm thế nào cũng không thấy hầu bao, đại khái là bị trộm.
"Không sao, trước ghi lại, đến lúc đó ta sẽ cho người qua chỗ huynh lấy." Tiêu Thần nói, trước kia hắn ra ngoài mua đồ, cũng sẽ không mang nhiều bạc, đều là cho người đưa đến phủ rồi trả.
Nhưng quản sự lại muốn viết khế ước, không phải nói sợ Tiêu Thần quỵt nợ, mà nói đây là quy củ của sòng bạc.
"Được rồi được rồi, phiền phức thật." Tiêu Thần nhíu mày, không có nhiều kiên nhẫn.
Khế ước vừa ký tên, đánh cược bắt đầu. . .
- Ân Âm ra cung không bao lâu, liền nghe được Tiêu Thần đi đâu.
"Thế mà lại đi sòng bạc, thật là tiền đồ." Ân Âm nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng.
Đối với Ân Âm mà nói, "đánh cược" là một thứ nàng rất chán ghét.
Dính vào thứ này, không biết bao nhiêu người táng gia bại sản, cửa nát nhà tan.
"Đi, đi vào." Một thân nam trang Ân Âm giơ roi tử kim, dẫn người bước vào sòng bạc.
Ân Âm khí chất nổi bật, lại dẫn theo người, cơ hồ vừa vào sòng bạc, liền thu hút sự chú ý của mọi người.
Ân Âm nhìn vào giữa sòng, nơi đó đông nghẹt người, mỗi người trên mặt đều mang một vẻ hưng phấn cực độ, đỏ ửng kích động, thỉnh thoảng phát ra tiếng kinh hô.
Qua tầng tầng lớp lớp người, Ân Âm rốt cuộc nhìn thấy Tiêu Thần, trên mặt cũng mang vẻ kích động.
Hắn chăm chú nhìn chiếc chung xúc xắc sắp mở, bởi vì quá mức kích động cùng tinh thần tập trung, hai tay cũng nhịn không được nắm chặt.
Lúc này, chung xúc xắc mở ra, lộ ra điểm số bên trong.
"123, nhỏ."
Tiêu Thần thua, hắn cả người đều suy sụp.
"Thôi vậy, không thú vị, không chơi nữa, gia muốn về." Ban đầu đều thắng, sau toàn thua, Tiêu Thần trong nháy mắt mất hết hứng thú.
Quản sự cũng không ép, chỉ uyển chuyển nhắc khéo: "Gia, vậy bạc này. . ."
"Đến lúc đó phái người tới lấy là được." Tiêu Thần xem thường.
Lúc này, Tiêu Thần mới phát hiện thời gian đã trôi qua rất lâu.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận