Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 812: Bị làm hư hài tử mềm yếu nương thân ( 42 ) (length: 3862)

"Không cần phải nói đến chuyện ghét bỏ hay không, Ngụy mỗ ta đây không có ý định nạp nữ tử thanh lâu làm thiếp, cũng không có thói quen đó." Ngụy Nghiêu thản nhiên nói.
Theo suy nghĩ của Ngụy Nghiêu, nam tử nạp thiếp vốn không có gì sai trái, thậm chí có nam tử còn nạp nữ tử thanh lâu làm thiếp, nhưng hắn lại không có ý định này.
Cổ nhân có câu, cưới vợ cưới hiền, nạp thiếp nạp sắc.
Ngụy Nghiêu cảm thấy nạp nữ tử thanh lâu làm thiếp là làm mất thân phận, hơn nữa cũng không thấy nữ tử trước mắt có nhan sắc gì.
Hắn cảm thấy Âm nương so với cô nương trước mắt còn xinh đẹp hơn nhiều.
Sau khi so sánh như vậy, hắn lại âm thầm lắc đầu, sao có thể đem nữ tử thanh lâu so sánh với thê tử trong sạch của mình.
Hoa Cận không nghe ra ý tứ che giấu trong lời nói của Ngụy Nghiêu, nhưng việc Ngụy Nghiêu cự tuyệt nàng thì đã quá rõ ràng.
"Thật sự không cho nô gia một cơ hội nhỏ nhoi nào sao?" Hoa Cận đôi mắt đẹp rưng rưng, thần sắc đau thương.
Ngụy Nghiêu tâm tính kiên định, lại lần nữa gật đầu.
"Nếu đã như vậy, nô gia sẽ không cưỡng cầu nữa." Hoa Cận cũng có lòng kiêu ngạo của riêng mình, việc nàng đuổi theo tới đây, cầu xin Ngụy Nghiêu chuộc thân cho nàng, nạp nàng làm thiếp, đã là dũng khí cuối cùng của nàng.
Chỉ là trước khi rời đi, nàng lại hỏi: "Ngụy công tử sau này nếu có rảnh rỗi, có thể ghé qua Xuân Phong lâu thăm nô gia được không?"
Ngụy Nghiêu nghi hoặc hỏi: "Ta và cô nương không thân chẳng quen, vì sao phải đến thăm cô nương?"
". . ."
Ngụy Nghiêu thuần túy nghi hoặc, hắn nghĩ không ra, không thân chẳng quen, vì sao hắn phải đi thăm Hoa Cận, huống hồ, hôm nay hắn tới Xuân Phong lâu là vì tham gia thi hội, nhưng thi hội hôm nay có chút chướng khí mù mịt, Ngụy Nghiêu nghĩ, sau này nếu thi hội lại tổ chức ở thanh lâu, hắn chắc chắn sẽ không tới nữa.
Ngụy Nghiêu có ý tứ gì, Hoa Cận đương nhiên không biết, chỉ coi như Ngụy Nghiêu lại một lần nữa cường ngạnh cự tuyệt nàng, không cho nàng một chút hy vọng nào.
Nàng rất đau khổ, nhưng lại không biết nói thế nào để giữ lại, chỉ có thể miễn cưỡng cười nói: "Nếu như vậy, nô gia sẽ không quấy rầy Ngụy công tử nữa, chúc công tử sau này tiền đồ như gấm."
"Đa tạ."
Ngụy Nghiêu đáp lại, tự thấy không quen biết Hoa Cận, nên sau khi lễ phép nói cám ơn liền rời đi.
Hoa Cận nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, rất lâu sau vẫn chưa thu hồi tầm mắt.
Tiểu Đào tìm tới, hỏi han tình hình, biết được Hoa Cận bị cự tuyệt, không khỏi mở to hai mắt.
"Ngụy cử nhân này sao có thể như vậy, tiểu thư nhà ta người tốt như thế, hắn thế mà không biết trân quý." Tiểu Đào tức giận nói.
"Thôi, không nói nữa, Tiểu Đào, ta mệt rồi, ngươi nói với mụ mụ một tiếng, ta về phòng nghỉ ngơi trước." Hoa Cận nhanh chân trở về phòng, ngồi trên giường, âm thầm rơi lệ, nàng biết, Ngụy Nghiêu đi lần này, nàng và hắn rốt cuộc không còn khả năng gặp lại.
Hoa Cận thực sự hâm mộ, hâm mộ thê tử của Ngụy Nghiêu.
- Ngụy Nghiêu ngồi lên xe bò, trở về đến nhà, sắc trời đã có chút tối.
Hắn có chút hối hận, đáng lẽ nên về sớm hơn một chút.
Không biết Âm nương và mọi người có lo lắng hay không.
Từ xa, hắn đã nhìn thấy hai bóng dáng nho nhỏ ở trước cửa nhà.
"Phụ thân. . ." Thanh âm non nớt của đứa trẻ vang lên, mềm mại, ngọt ngào.
Hai bóng dáng ở cửa ra vào chính là Tiểu Hổ và Ngụy Ninh.
Là chuyên môn ra cửa chờ Ngụy Nghiêu trở về.
Ngụy Nghiêu xuống xe bò, đưa cho người đánh xe mấy đồng tiền, liền nhanh chân bước về phía hai đứa trẻ.
Hai đứa trẻ, một trái một phải ôm lấy chân hắn, gọi phụ thân.
"Phụ thân đã về. Sao các con lại ở bên ngoài, đã dùng cơm chưa?" Ngụy Nghiêu dắt chúng vào nhà, ôn hòa nói.
Giờ này, hai đứa trẻ tự nhiên đã ăn cơm xong, bất quá Ngụy Nghiêu vẫn chưa dùng qua bữa tối, hắn vội vàng trở về, nghĩ đến trong nhà Âm nương khẳng định sẽ chừa cơm cho hắn.
(Kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận