Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 871: Sẽ khóc hài tử có đường ăn ( 25 ) (length: 3869)

Ân Thúy Hồng hơi lúng túng, khẽ cắn môi, vẻ mặt kéo ra một nụ cười áy náy: "Ân Âm à, chuyện này là di mụ nói không đúng, ngươi tha thứ cho di mụ đi."
"Người di mụ nên xin lỗi không phải là ta, người bị thương cũng không phải là ta." Ân Âm không hề lay động, lạnh lùng nói.
Nếu như lúc đó Diệp Trình Niệm không có bị ngã, nếu như nàng không biết chuyện này, Ân Thúy Hồng khẳng định sẽ ngày ngày ép Diệp Trình Từ phải tự nguyện giúp nàng ta gánh nước. Ân Thúy Hồng xin lỗi cũng không có chút thành tâm nào.
Ân Thúy Hồng mặt trầm xuống, khẽ cắn răng, nén không được muốn chửi ầm lên: "Ân Âm, ngươi..."
Triệu Bình trừng mắt liếc, Ân Thúy Hồng lời vừa đến miệng lại nén trở về.
Triệu Bình cũng không hề tức giận: "Ân Âm tỷ nói đúng, chuyện này phải xin lỗi Niệm Niệm."
Triệu Bình là người nhận lý lẽ cứng nhắc, cũng là người phân rõ phải trái, đúng chính là đúng, sai chính là sai, đâu thèm là trưởng bối hay là tiểu bối, ai sai người đó phải xin lỗi.
Cũng làm khó Ân Thúy Hồng, một người mẹ cực phẩm lại có thể nuôi dưỡng ra đứa con hiểu lý lẽ, "xấu trúc ra hảo măng" cũng là có chút căn cứ.
Diệp Trình Niệm được gọi lên.
"Niệm Niệm, bà dì xin lỗi con, không nên bắt con gánh nước, hại con bị thương." Ân Thúy Hồng bị ép phải nói một lần xin lỗi, hơn nữa còn là với một đứa trẻ 13 tuổi, vẻ mặt thật sự nóng nảy đến sợ, đặc biệt là hàng xóm còn có một vài người đến xem.
Nàng ta hận không thể co cẳng mà chạy, lại không dám, nàng ta sợ con trai, còn sợ Ân Âm nói không muốn đem một trong những đứa con của mình cho người khác.
Nàng ta không thể trơ mắt nhìn con vịt đã đến miệng lại bay đi.
Diệp Trình Niệm thật ra cũng lờ mờ hiểu rõ, bà dì bắt hắn ta hỗ trợ gánh nước không phải vì nàng ta không gánh nổi, mà là muốn lười biếng, đến lúc này minh bạch rõ ràng mình bị lợi dụng, bị chiếm tiện nghi, trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Bất quá, Diệp Trình Niệm có chút may mắn, chính vì chuyện này, mới có cuộc nói chuyện với mẹ hắn ta, không thì, hắn ta rất có thể cả đời cứ như vậy trôi qua.
Tâm cảnh Diệp Trình Niệm lại lần nữa rộng mở, thông suốt.
- "Lão Tiền, ta nghe nói hàng xóm Diệp Trình Niệm tay bị thương, chúng ta có nên mau mau đến xem không?" Buổi tối, Dương Hồng nói với Tiền Thụ Sinh đang nằm bên cạnh.
Tiền Thụ Sinh kéo chăn đắp lên người, nghe vậy nhíu mày: "Sao lại thế?" Hôm nay hắn ta có việc, không có ở thôn Hoài An.
"Là như vầy..." Dương Hồng đem tin tức nghe được từ người khác nói cho Tiền Thụ Sinh.
"Chúng ta xác thực nên đi xem một chút." Tiền Thụ Sinh trầm tư chốc lát nói, một tháng nay, bọn họ đã ngầm thừa nhận Diệp Trình Niệm sau này sẽ trở thành con nuôi của họ, hắn ta bị thương, bọn họ đi xem một chút, cũng có thể bồi dưỡng một chút tình cảm, lưu lại ấn tượng tốt hơn.
Tiền Thụ Sinh và Dương Hồng muốn đến cửa, đương nhiên sẽ không tay không đi.
Hai người đến tiệm tạp hóa, mua một ít bánh kẹo, đồ ăn vặt và một cái diều, đây đều là những thứ trẻ con thích nhất.
"Thụ Sinh, anh xem, Niệm Niệm qua đây." Dương Hồng liếc thấy Diệp Trình Niệm đi qua, dáng vẻ thanh tú, sạch sẽ, thiếu niên đến tiệm tạp hóa mua nước tương.
Ánh mắt lơ đãng rơi vào cái diều, vẻ mặt khẽ run, dường như nhớ ra cái gì đó. Nhưng hắn ta rất nhanh thu hồi ánh mắt, trả tiền rồi rời đi.
"Xem ra, Niệm Niệm thật sự rất thích diều, chúng ta mua đúng rồi." Tiền Thụ Sinh gật đầu, sảng khoái trả tiền.
Diệp Trình Niệm trên đường trở về vẫn luôn suy nghĩ về chuyện cái diều, hắn ta nhớ đến một chuyện rất xa xưa, đại khái là khi hắn ta tám chín tuổi.
Năm đó, cũng là mùa hè, hắn ta nhớ gió rất lớn, trên bầu trời thỉnh thoảng có diều bay cao, tựa như một con chim én dang rộng đôi cánh.
Có lẽ không có đứa trẻ nào là không thích diều.
( chương này hết )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận