Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1511: Thỉnh gõ mở nàng tâm cửa ( 39 ) (length: 3831)

"Vậy mẹ làm sao biết con ở trong này?" Lâm Ngọc Sương hỏi, nàng nghĩ đến Chu Thanh Hoàn, nàng cứ như vậy chạy đi, không biết Chu Thanh Hoàn sẽ nghĩ như thế nào, có thể hay không cảm thấy nàng không thể nói lý, có thể hay không chán ghét nàng, còn có, hắn có phải hay không đã p·h·át hiện ra cái gì.
Nghĩ một chút đến việc Chu Thanh Hoàn có khả năng p·h·át hiện nàng mắc chứng trầm cảm, Lâm Ngọc Sương liền khắp người p·h·át lạnh.
Nàng không có ưu tú như vậy, hiện giờ có thể làm bạn bè với Chu Thanh Hoàn, đã rất thỏa mãn, nếu để cho t·h·iếu niên biết mình mắc chứng trầm cảm, tâm lý có vấn đề, có thể hay không sẽ không cùng nàng làm bạn nữa.
Ân Âm dắt tay nàng đi về phía nhà: "Là Thanh Hoàn nói cho mẹ, cảm xúc của con không ổn, lại đột nhiên chạy đi, nó thực sự lo lắng cho con, liền đ·á·n·h điện thoại cho ta. Cho nên ta mới tìm được con ở trong này."
Vậy hắn đâu?
Lâm Ngọc Sương có lòng muốn hỏi, cánh môi giật giật, nhưng không hỏi ra.
Ân Âm nhìn ra nàng muốn nói lại thôi, nói: "Nó tìm ở chỗ khác, hiện tại ta đã tìm được con, nên nói với nó một tiếng, ta bảo nó về nhà trước hoặc tự mình đến thư viện, ngày mai hoặc khi nào đó các con lại tìm thời gian học bổ túc."
"Vâng." Ân Âm quyết định làm Lâm Ngọc Sương thở phào nhẹ nhõm, nàng hiện tại x·á·c thực không biết nên đối mặt Chu Thanh Hoàn như thế nào, cũng không muốn để cho t·h·iếu niên mà mình vụng t·r·ộ·m ái mộ nhìn thấy bộ dạng chật vật của nàng.
Nàng không biết, Chu Thanh Hoàn vẫn luôn làm bạn nàng. Thẳng đến khi Ân Âm đến, hắn mới lặng yên rời đi.
Hắn rất muốn ở bên Lâm Ngọc Sương, nhưng biết hiện tại không phải thời điểm thích hợp.
Còn về mấy "vị khách" kia, Ân a di nói, bà sẽ xử lý tốt.
Cho nên, Chu Thanh Hoàn chỉ có thể kiềm chế ý nghĩ muốn ở bên Lâm Ngọc Sương, trở về nhà.
- Lâm Ngọc Sương bị Ân Âm dắt về nhà.
Càng đến gần nhà, Lâm Ngọc Sương tâm càng bài xích, nhưng nàng không có nói không muốn trở về, cũng không có tố cáo, nhớ lại những chuyện trước kia, nàng biết mình nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, mẹ sẽ không để ý tới cảm thụ của nàng.
Ân Âm không có bấm chuông cửa, mà là lấy chìa khoá ra, nhanh chóng mở cửa.
Cùng với việc cánh cửa bị mở ra, từng vầng sáng lớn cũng theo bên ngoài tràn vào, chỉ liếc mắt một cái, Ân Âm liền thấy rõ tình huống bên trong phòng.
Phòng khách, hai gian phòng bị mở ra, trong tầm mắt, tất cả đều bị lật tung lên lộn xộn, giống như bị kẻ t·r·ộ·m viếng thăm.
Ân Cầm mặc quần áo của Ân Âm, cổ còn đeo một sợi dây chuyền trân châu, cùng với làn da đen nhánh hình thành sự đối lập rõ rệt, dây chuyền trân châu là của Ân Âm.
Trần Yến ngồi trên sofa, đang xếp váy, bên cạnh đã xếp một chồng, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra đó là quần áo của Lâm Ngọc Sương, mà Trần Phương dường như đang cầm đồ vật gì đó nhét vào trong túi.
Hướng cửa đột nhiên có tiếng vang, làm cho ba người đang chuyên chú lục soát đồ đạc giật nảy mình, cùng quay đầu nhìn sang.
Ân Cầm sau khi thấy là Ân Âm, lập tức thở phào một hơi, sau đó lại dâng lên một tia oán trách: "Ân Âm, em đã về, em nói xem, em đã về thì có thể bấm chuông cửa, sao lại đột nhiên mở cửa đi vào, dọa c·h·ế·t ta."
Cô ta còn vỗ n·g·ự·c, phảng phất thật sự bị dọa sợ, vừa nói, tay vừa cầm một chiếc nhẫn kim cương muốn đeo lên tay, nhưng tay cô ta quá thô, căn bản đeo không vào, dù vậy, cô ta vẫn liều m·ạ·n·g nhét vào ngón tay.
Ân Âm nhận ra, đó là nhẫn cưới của nguyên chủ, là khi cô cùng trượng phu kết hôn, trượng phu mua cho cô, sau này, trượng phu qua đời, cô vì để tránh thấy vật nhớ người, liền đem chiếc nhẫn cất đi, không nghĩ tới Ân Cầm thế mà lại có bản lĩnh như vậy, có thể lật ra được chiếc nhẫn này.
(Kết thúc chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận