Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 748: Tận thế vứt bỏ hài tử ích kỷ mụ mụ ( 62 ) (length: 3760)

Nàng tân tân khổ khổ, hao tâm tổn trí, dốc bao tâm sức vì Tô Huy chuẩn bị bữa sáng đầy ắp yêu thương, vậy mà lại bị nữ nhân kia nói thành là bảo mẫu. Quả nhiên, mẹ nào con nấy, mẹ nàng ta đã chẳng phải loại tốt lành gì, thì con gái ả ta cũng chẳng hơn.
Ánh mắt nàng lại đảo qua khuôn mặt Tô Trà và Phó Thời, trong lòng thầm mắng một tiếng hồ ly tinh. Nếu không dựa vào cái mặt, làm sao có thể gả được cho nam nhân tuấn mỹ như vậy.
Đáy mắt Trịnh Uyển ngấn lệ, ủy khuất lúng túng: "Lão đại, ta thật không phải bảo mẫu, nàng sao có thể nói ta như vậy..." Nói rồi, nàng nhỏ giọng nức nở, đáng thương vô cùng.
Tô Huy thần sắc bình thản: "Trà Trà không có nói sai, về sau ngươi nói chuyện nên chú ý một chút."
"Ân Âm tỷ, có thể ăn cơm." Quý Hinh ở nơi không xa gọi.
"Được."
Ân Âm đáp lời, mang Tô Huy đi ăn cơm.
Trịnh Uyển không nghĩ tới Tô Huy thế mà lại không giữ gìn nàng, tim nàng tổn thương, đáy mắt thâm trầm nhìn bọn họ rời khỏi gian phòng, rồi đi theo.
"Trịnh Uyển, ngươi muốn làm gì?" Ngao Tân vội vàng ngăn cản nàng.
"Ta muốn xem bọn họ nấu món gì ngon." Trịnh Uyển đẩy Ngao Tân ra, nàng cũng không tin tưởng lão nữ nhân kia có thể lấy ra được bữa sáng gì ra dáng, không lẽ lại là mỗi người một ít bánh quy.
Chỉ là, khi nhìn thấy bát cháo đặc sánh, tỏa hương thịt kia, Trịnh Uyển dừng bước chân.
Không sai, đó là cháo, bên trong có thêm rau xanh, thịt băm, còn đập cả trứng gà vào trong.
Nghe thôi đã thấy sắc hương vị mười phần.
Trước tận thế, bát cháo bình thường, đạm bạc này, tại tận thế sau, xác thực cực kỳ trân quý.
Lão nữ nhân kia, rốt cuộc lấy gạo từ đâu để mà nấu cháo, thịt kia lại là từ đâu tới!
Trịnh Uyển nhìn Tô Huy cầm bát, trước tiên múc thêm một chén cháo nữa cho lão nữ nhân kia, rồi lại múc cho con gái và con trai, không hề để ý đến nàng đang dừng chân ở cửa, cuối cùng chỉ có thể khẽ cắn môi, quay người rời đi.
Tô Trà dư quang nhìn thấy bóng lưng rời đi của Trịnh Uyển, cong môi cười lạnh.
Mặc dù nàng tính tình tương đối mềm mỏng, đơn thuần, nhưng cũng không có nghĩa là nàng ngốc, thậm chí ở một số phương diện lại tương đối nhạy cảm. Hôm qua nàng liền nhìn ra, nữ nhân này có ý với ba ba nàng.
Nhưng ba ba nàng là của mẹ nàng, nàng sao có thể cho phép nữ nhân khác cướp ba ba nàng đi.
Vì thế, sau khi uống cháo xong, thừa dịp ba ba nàng đi tìm đội viên thương lượng sự tình, Tô Trà đem mọi chuyện nói lại với Ân Âm.
"Mụ mụ, người phải đề phòng nữ nhân kia." Tô Trà nhắc nhở.
Mặc dù nàng từ nhỏ đã thấy ba ba, mụ mụ tình cảm quấn quýt keo sơn mà lớn lên, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chú ý nhiều hơn một chút là điều cần thiết.
Ân Âm vuốt vuốt đầu nàng, nói: "Được, chuyện này ngươi ba cùng ta đều nắm chắc, ngươi an tâm dưỡng thai là tốt rồi."
Chỉ cần Trịnh Uyển không chọn dùng một số thủ đoạn bỉ ổi, Ân Âm sẽ không can thiệp. Còn về những mặt khác, vậy liền để cho Tô Huy - kẻ trêu chọc hoa đào nát bét kia, tự mình đi cắt đứt đám hoa đào nát này.
- Bên này, Tô Huy cùng đội viên nói về dự định sau này của mình.
Lúc mới thành lập đội lính đánh thuê, nguyên nhân quan trọng nhất là thuận tiện tìm kiếm thê tử và con, mà giờ đây thê tử và con đều đã tìm được.
Nếu đã tìm được, vậy thì không thể nào tách ra.
Tiếp theo, hoặc là Ân Âm bọn họ gia nhập đội lính đánh thuê, hoặc là hắn lui ra.
"Ta hỏi qua, tẩu tử của các ngươi đều có dị năng." Đây cũng là nguyên nhân Tô Huy muốn Ân Âm bọn họ gia nhập đội lính đánh thuê, mà không phải hắn kiên quyết lui ra.
Nếu như Ân Âm bọn họ không có dị năng, hắn sẽ không chút do dự lựa chọn rời khỏi đội này. Hắn sẽ không vì thê tử, nhi tử của mình là người thường liền ghét bỏ bọn họ, nhưng khó đảm bảo người khác sẽ không suy nghĩ như vậy.
(Kết thúc chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận