Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1616: Gây dựng lại gia đình mụ mụ ( 2-17 ) (length: 4256)

Hắn nói: "Tinh Tinh và Lôi Lôi, tin tưởng tiểu thúc thúc, cũng tin tưởng Ân Âm a di." Thời Tân Tinh tin tưởng vào trực giác của mình, Ân Âm a di không giống với những a di khác trước kia. Nàng sẽ đối xử tốt với nàng và Lôi Lôi. Đương nhiên, điều hắn hy vọng nhất là tiểu thúc thúc có thể cưới được người mình yêu thích, đây là những lời ba ba và mụ mụ thường nói trước kia.
Ba ba và mụ mụ rất ân ái, bọn họ cho rằng, chỉ có yêu thương nhau, mới có thể sống vui vẻ.
Hắn muốn tiểu thúc thúc vui vẻ, không muốn thấy hắn cả đêm hút thuốc, không muốn thấy hắn khóc.
Thời Dịch nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé trong tay mình, trong lòng phảng phất như bị bỏng. Không hiểu sao lại có cảm giác muốn rơi lệ.
Hắn nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp của Ân Âm cùng với vẻ ôn nhu bẩm sinh, do dự nghĩ: Có lẽ, nên nghe theo ý kiến của Tinh Tinh và Lôi Lôi?
Chỉ là, hắn nghĩ tới việc hôm nay mới chỉ gặp mặt Ân Âm một lần, gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng cùng không tự tin nói: "Vạn nhất nàng cự tuyệt thì sao?"
Thời Dịch biết rõ tình cảnh của mình trên thị trường xem mắt, phải nuôi hai đứa trẻ, lại không thể sinh con cho người vợ tương lai, thứ duy nhất có thể đem ra khoe chính là tuổi trẻ như cỏ non cùng khuôn mặt này.
Thời Dịch sờ sờ mặt mình.
Khuôn mặt hai mươi hai tuổi, vẫn còn rất trắng nõn, cũng không biết Ân Âm có thích hay không.
Hơn nữa, hắn nghe nói, có những người phụ nữ không thích đối tượng kết hôn trẻ tuổi hơn mình, sẽ cảm thấy không có trách nhiệm, cũng không đủ chín chắn.
Thời Tân Tinh liếc mắt nhìn tiểu thúc thúc, nói: "Thử xem." Không thử thì làm sao biết được.
Thời Lôi Lôi ôm con thỏ nhỏ màu hồng trong lòng, túm lấy đôi tai phấn bạch của con thỏ, chớp chớp mắt, cười với tiểu thúc thúc, tựa hồ như đang cổ vũ.
Đáy lòng Thời Dịch chợt bùng lên ngọn lửa, mang theo sự kích động chưa từng có: "Vậy, vậy thì thử xem?" Ừ, liền thử xem. Chỉ là, theo đuổi một người thì nên làm thế nào, hắn chưa từng học qua.
Thời Dịch cau mày, buồn rầu.
- Buổi tối, Dương Huệ Phân cơm nước xong xuôi, đang xem qua tập tư liệu về một đôi nam nữ trong tay, đây đều là những đối tượng xem mắt được phân công cho bà.
Bà phải không ngừng sàng lọc giữa những người này, xem xem có ai phù hợp điều kiện của cả hai bên.
Thẳng đến khi lật đến tờ của Thời Dịch, Dương Huệ Phân quét mắt qua, hừ lạnh một tiếng, quả quyết bỏ qua.
Thời Dịch tiểu tử này, e rằng ngay cả kim bài bà mối của hội sở mai mối này như bà cũng không cứu vãn nổi.
Tiểu tử này, thủy linh linh, trắng nõn nà, tựa như cải trắng thủy tinh, vốn dĩ trên thị trường xem mắt là thí sinh rất được ưa chuộng, đáng tiếc, lại đưa ra điều kiện hà khắc như vậy.
Đã mấy tháng trôi qua, vẫn còn tồn kho trong tay bà, Dương Huệ Phân nhìn chừng, Thời Dịch có khả năng sẽ luôn bị ế.
Bất quá, mặc dù bà cảm thấy Thời Dịch có chút ngốc, việc gì cũng lấy hai đứa trẻ kia làm đầu, nhưng cũng không thể không nói, tiểu hỏa tử này là người trọng tình trọng nghĩa.
Cũng may mắn có hắn ở đó, nếu không hai đứa trẻ kia cũng không biết phải làm sao.
"Bảo bảo, điện thoại của em reo." Trong phòng khách, người đàn ông trung niên đang xem ti vi hô.
Dương Huệ Phân đỏ mặt, đáp một tiếng: "Tới ngay."
Bà đi tới, ra vẻ tức giận vỗ vỗ vai lão nam nhân: "Cái gì mà bảo bảo, một đống tuổi rồi, ông không biết xấu hổ à." Mấu chốt là nam nhân này khi có khách khứa và trẻ con vẫn luôn gọi bà là bảo bảo, thường xuyên khiến bà xấu hổ không dám gặp ai.
Trên ghế sofa, lão nam nhân, cũng chính là trượng phu của Dương Huệ Phân, toàn thân phát ra khí tức nho nhã cười cười: "Em vốn dĩ là bảo bảo của ta mà, gọi mấy chục năm rồi, sau này ta vẫn gọi."
Dương Huệ Phân lườm hắn một cái, giận dữ nói một câu: "Đồ quỷ."
Mặc dù ngoài miệng oán giận, nhưng trong lòng bà lại cảm thấy ngọt ngào.
Xem điện thoại di động là Thời Dịch gọi đến, Dương Huệ Phân rất kinh ngạc, nhận máy, nửa ngày sau, mở to hai mắt nhìn, thanh âm cũng không tự giác cất cao: "Cậu nói cái gì? Cậu muốn cùng Ân Âm xem mắt? Thời Dịch, cậu cái tên tiểu tử thối này, hôm nay mới vừa gặp mặt, cậu thế mà đã nhớ kỹ rồi sao?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận