Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 26: Trọng nam khinh nữ mụ mụ (length: 3975)

Về phần chuyện ly hôn có tiếp tục hay không, còn xem hắn nghĩ thế nào.
Ân Âm cũng từng nghĩ tới, hay là cứ giảng hòa với Tưởng lão thái, chiều theo ý bà một chút, nhưng lật xem ký ức của nguyên chủ, lại xem tình huống ngày hôm nay, nàng biết, nếu nhượng bộ trước mặt Tưởng lão thái, bà ta sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Tưởng lão thái sống từng này tuổi, không giống Tưởng Tiểu Bảo bây giờ mới có mấy tuổi, tư tưởng, tam quan của bà ta đã thâm căn cố đế, không phải dăm ba câu của nàng là có thể thay đổi.
Tính cách Ân Âm thẳng thắn, mấy năm trước đối với Tưởng lão thái chửi rủa, cũng không phải không có lời oán giận.
Không phải là nàng cứng rắn muốn ép Tưởng Kiến Quốc phải lựa chọn, mà là hắn cần thiết đưa ra một thái độ, xem xem ở trên cán cân, rốt cuộc là hắn nghiêng về phía vợ con, hay là mẹ, em trai và cháu trai.
Không thì, cái nhà này cãi nhau, sẽ thường xuyên xuất hiện, làm sao có thể cho con trẻ một môi trường trưởng thành tốt đẹp được.
Lúc Ân Âm ra cửa, vừa vặn gặp Tưởng Du cõng bảng vẽ trở về.
Biết được tình huống, nàng tự nhiên cũng muốn ở cùng một chỗ với Ân Âm.
Tưởng Du không thích bà nội, từ nhỏ đến lớn, bà nội mỗi lần nhìn thấy nàng đều xụ mặt, mắng nàng là đồ tốn tiền, còn mắng mẹ là hồ ly tinh.
"Ân Âm, đừng đi." Thấy Ân Âm thái độ kiên quyết, Tưởng Kiến Quốc đỏ cả vành mắt.
Thấy hắn bi thương như vậy, Ân Âm dừng bước, nàng biết, Tưởng Kiến Quốc là yêu nàng, cũng yêu con, nhưng phần yêu này, khi đối mặt với mẹ và em trai nàng ta, liệu còn lại được bao nhiêu?
Tưởng lão thái ước gì nàng rời đi, đuổi theo ra ngoài mắng: "Để chúng nó đi, có bản lĩnh đi thì đừng có trở về, lão đại, nó muốn ly hôn thì cứ ly hôn, mẹ đây có cả đống cô nương tốt có thể giới thiệu cho con, con hiện tại có tiệm cơm, có thể kiếm tiền, còn lo không có vợ à."
Ân Âm cười lạnh, không do dự nữa, kéo vali cùng hai đứa nhỏ rời đi.
Tưởng Kiến Quốc muốn đuổi theo, lại bị Tưởng lão thái níu lại.
Ân Âm đi ra một khoảng cách, còn có thể nghe được Tưởng lão thái đang giới thiệu cho Tưởng Kiến Quốc cô nương nào đó trong thôn tốt thế nào, tốt ra sao.
Ân Âm mang hai đứa nhỏ, ngồi xe bus, rồi tìm một khách sạn tạm thời ở lại.
Nàng muốn chờ, chờ Tưởng Kiến Quốc bên kia triệt để nghĩ rõ ràng.
Mà Tưởng Kiến Quốc bên này, chờ hắn rốt cuộc thoát khỏi Tưởng lão thái, Ân Âm cùng hai đứa nhỏ đã không thấy bóng dáng.
Tưởng Kiến Quốc mờ mịt đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, hắn không biết, vì cái gì hôm qua còn tốt đẹp, hôm nay lại biến thành ra như vậy.
Trong phòng, Tưởng Kim Bảo vẫn ngồi dưới đất nghịch đồ chơi, không ít món đồ bị hắn phá đến mức chia năm xẻ bảy.
Mà Tưởng lão thái nằm nghiêng ở trên giường, tỏ vẻ sau này phải ở lại đây.
Tưởng Kiến Quốc như con rối bị đứt dây trở về phòng ngủ chính, khóa trái cửa, cả người nằm ngửa ở trên giường, hốc mắt lại lần nữa đỏ hoe, nhắm mắt lại, hiện ra là ánh mắt Ân Âm bình tĩnh nói ra ly hôn, cùng với bóng lưng quyết tuyệt lúc mang con rời đi.
Tưởng Kiến Quốc nắm chặt tay thành quyền, chỉ cảm thấy đau khổ vạn phần.
Ân Âm thật sự sẽ ly hôn với hắn sao?
Đây là lần thứ hai Ân Âm đề cập đến chuyện ly hôn với hắn, lần đầu tiên, là khi Ân Âm còn chưa sinh con, mẹ hắn tìm cô nương khác lân la lại gần hắn.
Tưởng lão thái thấy con trai trở về phòng, vẫn luôn không ra, sắc mặt cũng rất khó coi, thấp giọng chửi mắng, nhưng nghĩ đến hồ ly tinh Ân Âm kia mang con rời đi, bà ta lại cao hứng.
Lúc này, cửa bị đẩy ra, Tưởng Kiến Quốc từ trong phòng đi ra, trực tiếp rời đi.
"Con đi đâu?"
Tưởng Kiến Quốc không trả lời.
Hắn đi tới tiệm cơm của nhà mình, trầm mặc hồi lâu, cầm điện thoại lên.
Chủ nhà hàng ở xa tận thành phố H nghe tiếng chuông, nhấc máy.
(bản chương hết)
Bạn cần đăng nhập để bình luận