Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 142: Mù đồng ly dị mụ mụ (length: 3733)

"Hi Hi, con có muốn đi học không?" Ân Âm kéo Trình Hi hỏi.
"Đi học?" Ánh mắt Trình Hi mờ mịt, giật mình, cánh môi hắn giật giật, rất lâu mới nói nhỏ, "Nhưng mụ mụ ơi, con không nhìn thấy."
Không nhìn thấy, vậy làm sao có thể đọc sách đây?
Đọc sách, từ này Trình Hi là biết, hắn mặc dù không có bạn bè, nhưng cũng biết, đa số những đứa trẻ khác đến tuổi là phải đến trường học đọc sách.
Trường học là như thế nào, Trình Hi không biết, đọc sách lại nên đọc như thế nào, Trình Hi cũng không biết. Nhưng theo như lời bọn họ nói, Trình Hi biết, người có đôi mắt không nhìn thấy, thì không có cách nào đọc sách.
Đối với việc có muốn đọc sách hay không, Trình Hi chính mình cũng nói không rõ, cũng không có khái niệm, chỉ có thể nói hắn đã từng có chút chờ mong, nhưng một chút chờ mong kia, vừa mới nảy mầm thì đã bị c·ắ·t đ·ứ·t.
"Ai nói con mắt không nhìn thấy thì không thể đọc sách." Ân Âm kể cho Trình Hi nghe về trường học giáo dục đặc thù, người mù là có thể thông qua học tập chữ n·ổi để đọc sách.
"Thật sao, con, con thật sự có thể đọc sách sao?" Trình Hi có chút k·í·c·h độ·ng, đôi mắt từ trước đến nay vẫn luôn ảm đạm vô quang hơi hơi mở to.
"Đương nhiên có thể, vậy con có muốn đi không, nếu con muốn đi, mụ mụ có thể sắp xếp cho con." Ân Âm vuốt vuốt đầu hắn, ôn nhu hỏi.
Trình Hi có muốn đi đọc sách không? Đương nhiên là muốn.
Mặc dù giao thông ở thôn Khanh Khẩu bế tắc, cũng không có nhiều người đọc sách, nhưng t·h·e·o thời đại p·h·át triển, con số ấy vẫn ngày càng tăng. Hắn không hiểu những lời như đọc sách có thể thành tài, hắn chỉ biết là, đọc sách có thể khiến hắn trở nên hữu dụng.
Hắn, muốn trở thành người hữu dụng, nghĩ có một ngày, cho dù không thể trợ giúp mụ mụ, không thể trở thành niềm kiêu ngạo của mụ mụ, cũng không muốn liên lụy đến mụ mụ.
Nghĩ đến đây, hắn kiên định gật đầu: "Mụ mụ, con muốn đi."
"Được, vậy chúng ta đi."
Ân Âm sớm đoán được Trình Hi sẽ muốn đi đọc sách, trường học giáo dục đặc thù kia, cũng là một nơi tốt nhất ở đế đô, tuy rằng học phí hơi đắt, nhưng vì Hi Hi, rất đáng giá.
Ngày hôm sau, sau khi liên hệ xong với giáo viên của trường giáo dục đặc thù, Ân Âm dẫn Trình Hi đến trường.
Theo sự giới thiệu của giáo viên, Trình Hi mới biết được, hóa ra trê·n thế giới này, những đứa trẻ bị mù như hắn không hề ít, bọn họ đều có thể đến đây đọc sách, trừ những trường hợp này ra, còn có một số người t·à·n t·ậ·t khác.
Có thể nói, tại trường học giáo dục đặc thù, mỗi một đứa trẻ đều có khiếm khuyết về thân thể. Vậy nên, không tồn tại việc ai sẽ kỳ thị ai.
Ân Âm cũng không muốn Trình Hi tuổi còn nhỏ, đã phải chịu sự vây quanh của ánh mắt cùng ngôn ngữ ác ý từ những người xung quanh.
Bởi vì trước đây Trình Hi chưa từng được giáo dục, cho nên sau khi nhập học, sẽ học những kiến thức cơ bản trước, chờ đến khi học được, lại tính đến việc học những thứ khác.
Ân Âm đối với Trình Hi yêu cầu cũng không cao, sau khi học những kiến thức cơ bản, sẽ để hắn lựa chọn một môn học mà mình yêu t·h·í·c·h.
"Hi Hi muốn học cái gì, có hứng thú với cái gì không?" Ân Âm hỏi.
Trình Hi suy tư một hồi, có chút giãy dụa, rất lâu sau mới thăm dò nói: "Con, con muốn học vẽ tranh."
Ân Âm trong lúc nhất thời không biết nên trả lời "Tốt" hay là "Không tốt".
Người mù có thể học vẽ tranh không? Đương nhiên có thể, nhưng người mù học vẽ tranh, thật sự quá khó khăn.
Bọn họ không nhìn thấy a, thế giới của bọn họ, chỉ có màu đen là một loại màu sắc, cho dù biết trê·n đời còn có những màu sắc rực rỡ khác, nhưng bọn họ không biết là như thế nào a.
Giống như các ngươi nói cho hắn biết, ánh nắng có màu vàng, bầu trời có màu xanh lam, bãi cỏ có màu xanh lá, hoa tươi có màu đỏ, nhưng màu vàng, màu xanh lam, màu xanh lá, màu đỏ, như thế nào?
( Bản chương xong )
Bạn cần đăng nhập để bình luận