Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1678: Tổ quốc mẫu thân - Viên mộng về nhà đường ( 28 ) (length: 3838)

"Nguyên lai, nguyên lai ngài lại là... Khó trách, khó trách vừa nhìn thấy ngài, liền cảm thấy thân thiết."
"Nguyên lai, nguyên lai ngài vẫn chưa quên chúng ta a. Không hề từ bỏ mang chúng ta về nhà a."
"Thật tốt, thật tốt a..."
Chấp niệm chi hồn sau khi chấn kinh, nhao nhao vui mừng đến phát khóc.
Bọn họ chấp niệm cũng tại thời khắc này rốt cuộc tiêu tan.
Nguyên bản quanh thân trải rộng âm khí, giờ phút này, âm khí của bọn họ đã được gột rửa, hồn phách hư ảo cũng dần ngưng thực, quanh thân phát ra ánh kim quang nhàn nhạt.
Chấp niệm tan đi, đường u minh mở ra, bọn họ rốt cuộc có thể thuận lợi đầu thai.
Trước khi rời đi, có một thiếu niên quân nhân chừng mười tuổi, khuôn mặt còn non nớt, tại bước vào u minh, đã nói với Ân Âm: "Ta, ta có thể lặng lẽ nói với ngài một câu được không?"
Ân Âm gật đầu, đem hồn phách của hắn chiêu đến trước mặt mình.
Liền thấy thiếu niên quân nhân kia nhìn chăm chú Ân Âm, đáy mắt đều là quấn quýt, khuôn mặt thanh tú có chút ngượng ngùng, hắn nói: "Ta, ta yêu ngài, mẫu thân..." Ta yêu ngài, ta tổ quốc.
"Ta thực kiêu ngạo có thể trở thành hài tử của ngài, nếu như có thể, ta hy vọng kiếp sau vẫn có thể trở thành hài tử của ngài."
Ân Âm sững sờ một chút, lập tức mỉm cười, duỗi tay sờ sờ đầu hắn.
Thiếu niên quân nhân lại lần nữa ngượng ngùng cười một tiếng, quay người đầu nhập luân hồi.
Ngày hôm đó, trên Hoàng Hà, kim quang rực rỡ, cảnh sắc an lành.
- Lúc này, bên cạnh Ân Âm, còn đứng ba người, nói chính xác, là ba cái chấp niệm chi hồn, chính là Triệu Trụ Tử, Triệu Thiết Đản và Lý Nhị Cẩu. Bọn họ là những người cuối cùng trong số tất cả còn chưa hoàn thành nguyện vọng.
Nguyện vọng của bọn họ, đều là trở về thôn, trở về Khanh Thủy thôn, đi nhìn một chút những người đang chờ đợi bọn họ, những gia nhân mà bọn họ tâm tâm niệm niệm.
Nói là hoàn thành nguyện vọng, kỳ thật là giải mộng, cho bọn họ cùng thân nhân trước kia của họ một giấc mộng, một giấc mộng bọn họ về nhà.
Đó là mộng, cũng là hiện thực...
Ân Âm phất tay, đưa Triệu Trụ Tử ba người vào thời không quá khứ.
Bất quá, tuy là thời gian quá khứ, nhưng Ân Âm cũng không có biện pháp khống chế cụ thể thời gian, chỉ có thể đưa bọn họ đến Khanh Thủy thôn trước kia.
- Lý Nhị Cẩu lấy lại tinh thần.
Phát hiện mình đang đứng ở cửa thôn Khanh Thủy.
Ở cửa thôn Khanh Thủy, có đặt một tấm bia đá, mặt trên khắc ba chữ "Khanh Thủy thôn".
Hắn đi lên phía trước, nhẹ nhàng vuốt ve ba chữ này, hốc mắt chua xót.
Hắn đã trở về, hắn rốt cuộc có cơ hội lại trở về thôn.
Cha hắn, người còn tốt không?
Nghĩ đến cha, Lý Nhị Cẩu không kịp chờ đợi, sải bước chân hướng vào trong thôn, hắn gần như là chạy chậm.
Đi một đoạn đường, xa xa thấy hai người đi tới.
"Lý đại nương, Xuyên Tử thúc." Lý Nhị Cẩu liếc mắt một cái liền nhận ra bọn họ.
"Ai." Nghe được có người gọi, Lý đại nương cùng Xuyên Tử không kìm được lên tiếng đáp.
Lý Nhị Cẩu cũng chỉ là như trước kia, vô thức gọi một tiếng, cũng không định cùng bọn họ hàn huyên.
Lần này hắn trở về là có thời gian hạn chế, hắn muốn cùng cha mình tụ họp nhiều hơn.
Vì thế, Lý đại nương và Xuyên Tử liền thấy tiểu hỏa tử kia sau khi kêu bọn họ liền chạy.
"Ai, ta sao lại cảm thấy tiểu hỏa tử vừa rồi rất quen mắt." Lý đại nương theo bản năng nói.
"Ta cũng thấy vậy." Xuyên Tử phụ họa.
Ngay lúc này, Lý đại nương tựa hồ nghĩ tới điều gì, kêu lên một tiếng.
"Ta, ta nhớ ra rồi, đó không phải là Nhị Cẩu nhà Lý Tuyền sao."
Xuyên Tử tiếp lời: "Sao có thể, Nhị Cẩu mấy năm trước kháng chiến đã hy sinh rồi, sao có thể trở về."
Bất quá, hắn cũng cảm thấy tiểu hỏa tử vừa rồi rất giống Nhị Cẩu.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận