Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 98: Ẩn hôn sinh con ảnh hậu mụ mụ (length: 3772)

Từ nhỏ đến lớn, thành tích học tập của hắn cũng rất tốt, khi đi học, không biết đã nhận được bao nhiêu sự theo đuổi của các cô gái.
Lại thêm Tô phụ, Tô mẫu là người rất tốt, lại còn là thư hương thế gia.
Người dân ở trấn Kim Hương đều cảm thấy, khuê nữ nhà nào có thể gả cho Tô Mạch, kia thật là có phúc khí.
Sau khi Tô Mạch thành niên, người mai mối đến Tô gia không ngừng, đều là vì mai mối cho Tô Mạch.
Nhưng Tô Mạch học đại học ở bên ngoài, hơn nữa Tô phụ, Tô mẫu nói, chuyện yêu đương kết hôn này, bọn họ vẫn là tôn trọng ý kiến cá nhân của Tô Mạch.
Dù là như thế, người mai mối vẫn không ngừng.
Ngay tại bốn năm trước, khi bà mối lại lần nữa đến cửa, được cho biết Tô Mạch đã kết hôn ở bên ngoài.
Mọi người vừa tiếc hận, vừa nhao nhao đoán xem là nữ nhân nào may mắn như vậy, có thể gả cho Tô Mạch.
Nhưng bốn năm trôi qua, Tô Mạch không hề đưa người về, chỉ là thỉnh thoảng mang theo một tiểu nam oa trở về, cũng chỉ trở lại mấy lần như vậy, nếu không có tiểu oa nhi kia có ngoại hình giống Tô Mạch như đúc, bọn họ còn tưởng rằng chuyện Tô Mạch kết hôn là đang lừa bọn họ.
Mà lần cuối cùng bọn họ nhìn thấy Tô Mạch và tiểu oa nhi kia, đã là hơn nửa năm trước.
Nói đến, tiểu oa nhi kia cũng nên ba tuổi rồi.
"Xem kìa, Tô lão sư, kia là con trai bà, Tiểu Mạch phải không." Lúc này, hàng xóm kinh hô một tiếng, Tô mẫu ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy ở khoảng đất trống không xa, một chiếc taxi dừng lại, một nhà ba người từ trên xe đi xuống.
Nam nhân ôm hài tử, giúp nữ nhân tóc dài mang khẩu trang bên cạnh cùng kéo vali.
"Tiểu Mạch." Xem đến người, Tô mẫu lập tức nghênh đón.
Tô Mạch xem đến Tô mẫu, mắt sáng ngời, cao giọng gọi: "Mụ." Hắn lại nói với Tô Nguyên Cẩm, "Đô Đô, gọi nãi nãi."
"Nãi nãi." Tô Nguyên Cẩm nũng nịu nói, "Nãi nãi, Đô Đô rất nhớ người."
Hắn vốn đã đáng yêu, lại thêm lời nói ngọt ngào, trái tim Tô mẫu lập tức tan chảy: "Nãi nãi đây, nãi nãi cũng nhớ tiểu Đô Đô của chúng ta."
"Nãi nãi, ôm." Tô Nguyên Cẩm mở rộng hai tay.
"Được." Tô mẫu cũng không già, ôm một Đô Đô ba tuổi vẫn có thể.
Cho dù đối với Ân Âm, con dâu này, Tô mẫu không quá thích, nhưng đối với Đô Đô, cháu trai này, bà cực kì yêu thích. Trước kia, bà tuy nói muốn Tô Mạch và Ân Âm l·y ·h·ô·n, nhưng bà vẫn nghĩ, nếu như hai người l·y ·h·ô·n, Tô Mạch có thể giành được quyền nuôi dưỡng Đô Đô.
Lúc này, Ân Âm tháo khẩu trang xuống, gọi Tô mẫu: "Mụ."
Nghe thanh âm, Tô mẫu quay đầu nhìn về phía Ân Âm.
Chỉ thấy đó là một nữ nhân trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ váy dài thanh nhã, bởi vì chỉ trang điểm nhẹ, không có lớp trang điểm đậm, vẻ xinh đẹp bình thường bớt đi vài phần, lại thêm mấy phần mộc mạc nhu hòa.
Tóc dài nhẹ nhàng theo gió bay bay, khóe môi nàng thoáng nở nụ cười nhàn nhạt.
Đây là Ân Âm cố ý trang điểm.
Nếu không, nàng mà mặc một thân váy đỏ rực rỡ, trang điểm đậm, còn “quấn” lấy Tô Mạch bốn năm, khẳng định sẽ bị gắn ngay cái mác "Yêu diễm t·i·ệ·n hóa".
Tô mẫu xem đến Ân Âm nhu thuận, giật mình.
Đối với con dâu trên danh nghĩa này, Tô mẫu là biết, Tô Mạch cũng không có giấu bọn họ, mặc dù Ân Âm chưa từng trở về, nhưng không trở ngại bọn họ biết đến Ân Âm qua tivi.
Mặc dù hai người là lão sư xuất thân thư hương môn đệ, nhưng bọn họ đối với minh tinh trong giới giải trí cũng không có xem thường. Huống chi, Ân Âm cũng không có đóng phim truyền hình hay điện ảnh không đứng đắn nào, thậm chí đều không có cảnh thân mật, nhiều nhất chỉ là nắm tay.
Đối với Ân Âm, con dâu này, tâm tình Tô mẫu rất phức tạp.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận