Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1361: Sống nương tựa lẫn nhau song bào thai huynh đệ ( 43 ) (length: 3731)

An Trạch chưa từng nghe nói đến viện phúc lợi, là nghe Lư gia gia giải thích, mới biết được đó là một nơi chuyên thu nhận những đứa trẻ không có cha mẹ.
An Trạch cảm thấy, đó dường như là một lựa chọn không tồi. Phía bên Lương gia, hắn tuyệt đối sẽ không đưa đệ đệ trở về, hắn và đệ đệ cũng không thể cứ mãi lang thang bên ngoài. Lư gia gia nói đúng, bọn họ đều còn nhỏ, hơn nữa, An Trạch không chỉ muốn đệ đệ có một nơi che mưa che gió, còn hy vọng hắn có thể giống như những đứa trẻ khác, có bạn bè, có thể đi học.
Mà viện phúc lợi là nơi duy nhất có thể đáp ứng được những điều này.
"Lư gia gia, chúng ta sẽ suy nghĩ kỹ càng."
"Được, vậy các ngươi cứ suy nghĩ kỹ, chân quyết định, gia gia sẽ giúp các ngươi."
Ân Âm kỳ thực cũng cảm thấy đến viện phúc lợi là một lựa chọn tốt, nàng đã c·h·ế·t, cho dù tu luyện thành công, cũng không có cách nào sống lại, càng không thể bảo vệ bọn họ lâu dài, làm quỷ, bị hạn chế quá nhiều, có thể làm cho hai huynh đệ lại quá ít.
Đương nhiên, nàng không loại trừ khả năng ở viện phúc lợi, có thể sẽ bị những đứa trẻ khác bắt nạt, nhưng Ân Âm tin tưởng, có mình ở đây, nàng có thể bảo vệ hai đứa trẻ, ở lại viện phúc lợi, có thể cung cấp cho bọn trẻ một cuộc sống ổn định và được bảo vệ.
Tuy nhiên, trước khi An Trạch và Tiểu An Duệ quyết định đến viện phúc lợi, lại xảy ra một chuyện lớn.
- Chạng vạng tối, sau khi ăn cơm xong, mấy người Lư gia đang xem ti vi.
Xem tin tức trên ti vi, Lư gia gia nhíu mày: "Mấy kẻ buôn người này, thật là táng tận lương tâm, chẳng lẽ bọn họ không nghĩ tới, sau này bọn họ có thể cũng sẽ có con sao? Nếu như con cái họ bị bắt cóc, sẽ như thế nào..."
Đây là tin tức địa phương của thành phố B, nói rằng gần đây ở thành phố B có chuyện trẻ con mất tích, căn cứ theo dõi đến xem, có vẻ như là bị bọn buôn người bắt cóc.
Hiện tại số trẻ em mất tích đã lên tới bốn.
Trước mắt, cảnh sát đang dốc toàn lực điều tra, nhưng hoàn toàn không có tin tức.
"Mấy thứ súc sinh này, nên bị thiên lôi đánh xuống." Lư nãi nãi cũng chửi rủa nói, "Hy vọng đừng có đứa trẻ nào gặp phải độc thủ của bọn chúng nữa, ông trời phù hộ, cảnh sát phải mau chóng tìm ra bọn chúng."
Lúc này, giọng nói yếu ớt mang theo lo lắng của Đồng Đồng vang lên: "Gia gia nãi nãi, An Trạch đệ đệ bọn họ chắc là không có chuyện gì đâu."
Lư gia gia và Lư nãi nãi trong lòng hơi hồi hộp, bọn họ muốn nói sẽ không có chuyện gì, có thể tại Đồng Đồng như vậy nói lúc sau, trong lòng nhịn không được vẫn là lo lắng.
Phải, An Trạch và Tiểu An Duệ mới sáu tuổi, ở tại cái sở hữu người đều có thể tuỳ tiện đi vào lạn vĩ lâu, bên cạnh lại không có đại nhân, nếu là bọn họ gặp gỡ buôn người, căn bản không có năng lực đi chống cự.
"Lão đầu tử, làm sao bây giờ, ta không yên lòng A Trạch và Duệ Duệ." Lư nãi nãi phút chốc nắm chặt tay bạn già, có chút khẩn trương.
Đồng Đồng cũng lo lắng.
Lư gia gia nhìn sắc trời bên ngoài, dường như không do dự, liền nói: "Vậy đi, ngày mai ta sẽ đón A Trạch và Duệ Duệ đến chỗ chúng ta ở tạm một thời gian, cẩn thận một chút, không để bọn chúng bị bọn buôn người để mắt tới."
"Được, vậy ngày mai ông mau chóng đi."
Chỉ là, điều mà người Lư gia không ngờ tới là, từ hôm qua, bọn buôn người đã để mắt tới hai anh em An Trạch và Tiểu An Duệ.
- Lúc này, khu nhà nát vắng vẻ yên tĩnh, chỉ có một căn phòng nhỏ ở tầng một hắt ra ánh sáng yếu ớt.
Có hai bóng người lén lén lút lút bên ngoài khu nhà nát, ánh mắt nhìn về phía căn phòng phát ra ánh sáng đó.
"Ngươi xác định chưa?"
"Xác định, đó chỉ là hai đứa trẻ ăn mày mà thôi, dung mạo rất khá."
(Hết chương này)...
Bạn cần đăng nhập để bình luận