Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 474: Vì muốn tốt cho ngươi cường thế mụ mụ ( 45 ) (length: 3750)

Hứa Thanh Ca thường xuyên nghĩ, có lẽ có một nơi nào đó, vì quá nhiều cảm xúc tiêu cực, nàng sẽ không kìm nén được mà lựa chọn tự hủy diệt bản thân.
Nàng cứ cho rằng cuộc đời mình sẽ tiếp tục tẻ nhạt và bi thương như vậy, không ngờ rằng, mẫu thân lại thay đổi, hôm nay nói với nàng những lời này.
Nàng khóc, đem hết những áp lực, đau khổ, bi thương tích tụ từ trước đến nay nói ra.
Ân Âm ôm Hứa Thanh Ca đang khóc rống, khẽ vuốt tóc nàng, nước mắt cũng theo nàng lặng lẽ rơi xuống.
Nàng biết, trong ba đứa con, người đau khổ nhất chính là Hứa Thanh Ca.
Nghe được một tràng nàng khóc lóc kể lể, nàng thật sự rất đau lòng.
Có thể thấy được trước kia Hứa Thanh Ca đã bị tổn thương sâu sắc đến nhường nào.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu, Hứa Thanh Ca cuối cùng cũng ngừng khóc.
Bên mặt nàng còn vương nước mắt, hai mắt đỏ hoe, sưng vù lên, giọng nói cũng hơi khàn đi.
Ân Âm cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.
Mặc dù Hứa Thanh Ca khóc rống một trận, nhưng tinh thần có vẻ tốt hơn một chút, nói chính xác, là vẻ u ám đầy tử khí, tẻ nhạt nguyên bản cuối cùng cũng có chút sinh cơ.
Ân Âm sở dĩ có cuộc trò chuyện ngày hôm nay với Hứa Thanh Ca, thứ nhất là muốn cho thấy ý tưởng hiện giờ của nàng, không ép buộc Hứa Thanh Ca nữa, cởi bỏ khúc mắc giữa hai mẹ con.
Thứ hai, nàng biết, trong lòng Hứa Thanh Ca khẳng định đè nén quá nhiều cảm xúc tiêu cực, thật sự nếu không giải tỏa ra, một ngày nào đó, chỉ cần có một que diêm xuất hiện, nàng khẳng định sẽ không chịu nổi.
Có lẽ vì khóc rống một trận, tinh thần căng cứng sau đó được thả lỏng, Hứa Thanh Ca tựa vào đầu vai Ân Âm, bất giác ngủ thiếp đi.
Ân Âm đỡ nàng nằm xuống ghế sofa, lại lấy ra tấm thảm đắp cho nàng.
Nàng nhìn con gái trên ghế sofa, ánh mắt càng thêm dịu dàng, khẽ nói: "Tiểu Ca, ngủ đi, tỉnh dậy rồi, hết thảy phiền não đều sẽ không còn nữa, mụ mụ bảo đảm, về sau con sẽ hạnh phúc vui vẻ."
Cũng không biết có phải hay không là nghe được lời Ân Âm nói, hàng lông mày đang nhíu lại của Hứa Thanh Ca giãn ra.
Hứa Thanh Ca ngủ thiếp đi, nàng có một giấc mơ, trong mơ, nàng trở thành ảnh hậu, cửa đại lễ đường được mở ra, nàng mặc một thân váy cưới trắng tinh đi vào, cuối thảm đỏ, người thanh niên thanh lãnh ôn nhu kia mặc âu phục, đang mỉm cười nhìn nàng. . .
- Vương nãi nãi ngày rời khỏi Ân gia, rất là chật vật.
Nàng vốn là người hẹp hòi, cho nên đem Ân Âm và Hứa Thanh Ca ghi hận, khắp nơi bêu xấu thanh danh của Ân Âm và Hứa Thanh Ca.
Nói Ân Âm là kẻ không giữ phụ đạo, vốn là tiện nhân, cho nên mới không chịu nổi nam nhân.
Lại nói Hứa Thanh Ca là kẻ thanh cao, có gương mặt hồ ly tinh, không chừng, đã sớm làm vợ bé cho nam nhân, có lẽ còn phá thai qua.
Người trong khu đều biết Vương nãi nãi này là kẻ miệng thối, chỉ cần chọc đến nàng, nàng có thể đem ngươi nhục mạ đến gần chết, trong khu này không biết có bao nhiêu người bị độc miệng của nàng hãm hại.
Cho nên, khi nàng bêu xấu thanh danh Ân Âm và Hứa Thanh Ca, bọn họ tuy không phản bác, nhưng từ trong lòng không tin.
Dù vậy, Ân Âm vẫn không nuốt trôi cục tức này.
Là em trai, Hứa Thanh Nặc và Hứa Thanh An tự nhiên cũng không nuốt trôi cục tức này, đặc biệt Hứa Thanh Nặc tính tình nóng nảy.
Nắm chặt nắm đấm, cầm lấy dao gọt hoa quả, liền muốn đến Vương gia tìm lão già kia liều mạng.
Cuối cùng là bị Ân Âm ngăn lại.
"Mẹ, mẹ đừng cản con, hôm nay con nhất định phải xử lý lão già đó." Hứa Thanh Nặc giận đến nỗi gân xanh nổi lên.
"Ca, ta cũng đi với huynh." Hứa Thanh An phụ họa.
"Đừng nháo, mau ngồi xuống." Ân Âm nói.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận